Chương trước
Chương sau
Trấn Nam Quan kề bên một cái trấn nhỏ, bất quá so với các trấn nhỏ ở địa phương khác, nơi này không chỉ dân cư thưa thớt, mà kiến trúc cũng rất đơn giản, đều là dùng đá lớn xây phòng ở. Cao lớn thì cao lớn, nhưng lại không có loại mỹ cảm tinh xảo hoa lệ của tiên thành, chỉ đủ để làm nơi cư trú nghỉ ngơi.

Sau khi vào trấn nhỏ, bọn Tư Lăng liền chạy thẳng đến căn nhà cao nhất  trấn. Bề ngoài ngôi nhà vẫn là dùng khối đá đen lớn xây nên nhưng lại thêm vài phần uy nghiêm, nguy nga. Bởi Trấn Nam Quan gần trấn nhỏ, bình thường rất ít có người tới nơi này, mấy tu sĩ thủ vệ đang nhàm chán tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, đùa giỡn như thường ngày, đột nhiên cảm giác có người tới thì lười biếng ngẩng đầu nhìn lên. Vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người.

Mĩ nhân mặc một bộ trường bào màu xanh cười tủm tỉm nói: "Chân quân của các ngươi có ở nhà không?"

Tuy rằng mĩ nhân mang vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng khí tức của tu sĩ cấp cao tiết ra ngoài quả thực là đắc tội không nổi. Mấy tu sĩ nuốt nước miếng một cái, khó khăn dời tầm mắt, vội nói: "Có, có, không biết tiền bối có gì dặn dò..."

"Tất nhiên là có việc, phiền các ngươi đi thông báo một tiếng."

Lối vào Trấn Nam Quan xưa nay là do các môn phái ở đại lục Trung Ương thay phiên phái tu sĩ Nguyên Anh tới đây trấn thủ, 50 năm một lần. Tư Lăng lần đầu tiên tới đây, cũng không biết hiện tại tu sĩ trấn thủ Trấn Nam quan là người của môn phái nào, hắn không muốn sinh sự, cũng không muốn tùy tiện kết thù kết oán cùng người khác. Cùng lắm là tốn chút thời gian đi theo trình tự nên hắn bèn theo quy củ đến đây.

Tu sĩ kia nghe nói như thế, rốt cuộc bất chấp mĩ nhân cái gì, có chút hơi khó xử nói: "Xin lỗi tiền bối, chân quân đang bế quan, không gặp người ngoài."

"Bế quan?" Nụ cười trên mặt Tư Lăng thu lại, mặt không biểu cảm nói: "Tuy rằng gần đây Trấn Nam quan thái bình, nhưng làm gì có tu sĩ nào đến trấn thủ nơi đây lại bế quan không để ý tới chuyện bên ngoài? Nếu có chuyện gì phát sinh, hắn bế quan không rõ vậy không phải là làm lỡ chuyện sao?" Giọng điệu nghiêm chỉnh trang trọng, Tư Lăng lại hỏi: "Không biết hiện nay đang trấn thủ nơi đây là vị chân quân nào?"

Tu sĩ kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không cách nào trả lời được những chỉ trích của hắn lúc trước. Kỳ thật chân quân nhà bọn họ tuy rằng bế quan, nhưng có để lại ngọc giản truyền tấn, nếu có chuyện gì có thể bóp nát ngọc giản để kịp thời thông báo cho ông biết, quyết sẽ không chậm trễ chính sự. Chỉ là những ngày gần đây hình như có rất nhiều tu sĩ cảm thấy hứng thú với Yêu Giới, thường xuyên đến yêu cầu tiến vào Yêu Giới. Chân quân bị làm phiền nhiều, bèn đơn giản đối ngoại nói là bế quan, lười phản ứng yêu cầu của những người muốn mở Trấn Nam Quan.

"Là Xích Dương Tông, Lãnh Thương chân quân."

"Tốt lắm, phiền toái các ngươi đi thông báo một tiếng, Tư mỗ cầu kiến."

Thấy hắn thái độ cương quyết, tu sĩ thủ vệ đang không biết làm thế nào thì lại thấy một nam tử mặc pháp bào màu trắng phía sau mĩ nhân thanh y tiến lên, tuy rằng lạnh đến mức không có chút nhân khí, nhưng mái tóc trắng đen giao nhau kỳ lạ cũng quá có tính biểu trưng, tâm can khẽ run, người này...

"Tiền bối xin chờ một chút, vãn bối lập tức đi xin chỉ thị của chân quân!"

Tư Lăng chớp chớp mắt, nhìn thấy đại ca nhà hắn vừa đi lên phía trước, tu sĩ kia liền từ cương quyết đổi thành cung kính, nhất thời không lời nào để nói. Rõ ràng lúc này đại ca nhà hắn khí tức thu liễm, nhìn tuy rằng sâu không lường được, nhưng căn bản không bại lộ thân phận tu sĩ Hóa Thần của huynh ấy, sao tu sĩ kia sửa thái độ nhanh như vậy?

Khí tức tu sĩ có thể căn cứ ý nguyện bản thân mà dùng Thuật Liễm Tàng tự ẩn giấu đi tu vi. Sau khi tu sĩ ẩn giấu khí tức, bình thường tu sĩ cấp thấp sẽ không cách gì dò xét tu vi của người có tu vi cao hơn bọn họ. Nếu như phát hiện đối phương đang giấu khí tức, tu vi không thể nhìn thấu, như vậy không phải cấp cao hơn mình thì chính là dùng phương thức thì đó giấu khí tức, làm cho người khác không thể dò xét.

"Đại ca thật nợi hại ~~" Tiểu Yêu Liên trốn trong tay áo Tư Lăng cắn linh quả, dưới sự kích động thanh âm liền mơ hồ không rõ.

Lâm Dương rủ mi, đảo mắt liền biết những người này vì sao lại đột nhiên thay đổi ý định ban đầu, chỉ sợ là đã nhận ra thân phận của Tư Hàn. Về phần lúc trước vì sao lại cương quyết như vậy, ai bảo gương mặt kia của Tiểu Lăng Tử quá mức yêu nghiệt, đều hấp dẫn hết mọi lực chú ý, nên khiến cho những tu sĩ kia bỏ quên Tư Hàn -- quả nhiên gương mặt kia quá hấp dẫn thù hận.

Trong chốc lát sau, tu sĩ đi vào thông báo đã cung kính đón bọn họ vào.

Bọn họ được dẫn vào chính sảnh, Lãnh Thương nhận được tin tức đã chờ tại nơi đó.

Lãnh Thương là tu sĩ sáng sủa mày râu nhẵn nhụi, bề ngoài nhìn giống như là văn sĩ trung niên văn văn nhã nhã, nhưng xem cốt linh đã gần 1000 tuổi. Lãnh Thương nhận được báo cáo của thuộc hạ, nghe nói đến người cầu kiến là Tư Hàn - kẻ có danh tiếng nổi trội gần trăm năm qua tại Thương Vũ giới, liền ngồi không yên. Lãnh Thương biết kẻ này tiền đồ không có ranh giới, hơn nữa sức chiến đấu phi phàm, nếu hắn muốn xông vào, ngay cả ông cũng ngăn không được. Nhân vật như vậy, sao không giao hảo chứ? Vì thế cũng không làm bộ làm tịch, trực tiếp bày tỏ bằng lòng gặp gặp. Nhưng lúc này nhìn lại, Lãnh Thương thầm giật mình, ông thế nhưng nhìn không thấu tu vi của Tư Hàn.

Lãnh Thương lúc này tu vi đã là Nguyên Anh hậu kỳ, có thể làm cho ông nhìn không thấu tu vi trừ khi dùng pháp bảo ẩn giấu tu vi, ngoài ra chính là  tu sĩ Hóa Thần. Hắn tuy rằng chưa gặp qua Tư Hàn, nhưng đã nghe qua sự tích, cũng không phải là người thích làm cao, cũng sẽ không cố ý che giấu mình tu vi, như vậy -- người này đã tấn cấp Hóa Thần!

Phân tích rõ điểm ấy, Lãnh Thương trong lòng hít mạnh một hơi. Mới bao lâu chứ? Hơn bảy mươi năm trước người này tại Thông Thiên tháp một phát thành danh ở Thương Vũ giới, nghe nói khi đó đã là Kim Đan hậu kỳ, sau đó rất nhanh liền Kết Anh, năm mươi năm trước nghe nói lại lấy một đòn mà phá tan vài chục tu sĩ Nguyên Anh Ma tộc, giải cứu Thiên Tông phái bị Ma tộc vây khốn. Nhưng hiện tại mới qua bao nhiêu lâu, thế nhưng đã tấn cấp Hóa Thần? Người này tuyệt đối là quái vật!

Lãnh Thương trong lòng sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại cung kính nói: "Thì ra là Tư tiền bối! Vãn bối lúc trước bế quan, vẫn chưa biết Tư tiền bối tới, chỗ thất lễ xin thứ lỗi."

Tư Hàn thản nhiên nhìn hắn, thản nhiên ứng tiếng.

Thấy hắn không phản bác, Lãnh Thương khẳng định ý nghĩ trong lòng, không khỏi hâm mộ ghen tỵ một trận, các loại tư vị khó tả, trong lòng không khỏi cảm khái quả nhiên núi cao có núi khác cao hơn. Khi bọn họ tự giữ  ôn nghiêm của tu sĩ cấp cao, vì tu vi của mình mà kiêu ngạo thì lại phát hiện "nhân ngoại hữu nhân", chính mình lại chẳng là cái gì.

Tư Lăng thấy đại ca nhà mình đã giúp hắn mở đầu, lập tức đưa ra yêu cầu: "Lãnh đạo hữu, chúng ta muốn đi Yêu Giới, phiền toái ngươi châm chước một chút, mở Trấn Nam quan." Nói xong, đưa mắt nhìn Lâm Dương, Lâm Dương cung kính đem một túi trữ vật trình lên đi làm lễ vật.

Lãnh Thương nhìn bọn họ, tổ hợp này thật đúng là... Kỳ lạ. Rất ít nhìn thấy ai đi cùng Quỷ Tu, lại nhìn nam tu lúm đồng tiền như hoa kia, diện mạo yêu nghiệt này không cần nói hẳn là người huynh đệ kia của Tư Hàn. Phát hiện hắn đã là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh cao, tuy rằng tốc độ tu hành so ra kém vị huynh trưởng yêu nghiệt kia, nhưng ở Thương Vũ giới mà nói cũng được cho là nhân vật kiệt xuất.

Với túi trữ vật mà Quỷ Tu trình đến, Lãnh Thương rất tự nhiên tiếp nhận. Tuy rằng ông xuất thân từ Xích Dương tông - một trong tứ đại môn phái ở đại lục Trung Ương, thứ tốt cũng không thiếu, nhưng nhận mấy thứ này tỏ vẻ ông đã đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, trên mặt mũi thì mọi người đều vui vẻ, xem như là ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Bất quá khi thần thức đảo qua thứ trong túi trữ vật thì Lãnh Thương lại lần nữa giật mình. Bên trong trừ linh thạch, thế nhưng có năm gố  linh thảo cấp cao khó gặp, những linh thảo này tuy rằng cũng không phải cực hiếm, nhưng cũng coi như trân quý, cả Đan Phù tông cũng chưa chắc chịu đưa ra, bọn họ thế nhưng coi như lễ vật đưa tặng, quả thực là...

Lãnh Thương cố gắng bình ổn kích động trong lòng, cung kính nói: "Tư tiền bối, Tư đạo hữu, các vị nếu muốn đi Yêu Giới, ta tự nhiên có thể mở ra Trấn Nam quan, bất quá gần đây rất nhiều tu sĩ tiến vào Yêu Giới, nghe nói Yêu Giới bên kia xảy ra vài chuyện, các vị phải cẩn thận."

"Ồ, biết là chuyện gì sao?"

Lãnh Thương lắc đầu, "Ta cũng không rõ, ở trong này lâu nên ít nhiều có thể cảm giác bên kia Trấn Nam quan không yên ổn mà thôi. Nghe nói rất nhiều tu sĩ tiến vào Yêu Giới đều không trở ra, có lẽ là phát sinh bất trắc."

Tư Lăng đăm chiêu, rất nhanh liền tỏ vẻ cảm tạ Lãnh Thương đã nhắc nhở.

Lãnh Thương chỉ là bán cái tốt, để cho bọn họ cẩn thận một ít, hơn nữa trong bọn họ còn có một tu sĩ Hóa Thần, có lẽ dù có cái gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Mọi người cùng với Lãnh Thương ra khỏi trấn nhỏ, hướng về Trấn Nam quan mà đi.

Lối vào Yêu Giới ở phía trước một vùng núi non trùng điệp, nơi này thoạt nhìn bình thường, nếu không phải biết nơi đây chính là lối vào Yêu Giới, có lẽ sẽ bị lừa gạt mà đi qua. Đương nhiên, nhìn bình thường như thế cũng là bởi vì nơi đây được tu sĩ Hóa Thần Thương Vũ giới liên thủ bày ra cấm chế che dấu, mục đích chính là vì phòng ngừa yêu thú Yêu Giới biến hóa rồi chạy đến Nhân giới làm loạn.

Lãnh Thương dừng phía trước con đường lên núi, tung ra một tấm huyền lệnh màu đen. Lệnh bài dừng giữa không trung, Lãnh Thương hai tay bấm niệm thần chú, từng luồng pháp quyết đánh trên lệnh bài, rất nhanh trên lệnh bài bắn ra một luồng ánh sáng trắng. Hoàn cảnh trước dãy núi bắt đầu có biến hóa, thình lình xuất hiện một không gian thông đạo.

Lãnh Thương giữ vững thông đạo, nói với đám Tư Lăng: "Tư tiền bối, Tư đạo hữu, mời."

Tư Lăng chắp tay, "Đa tạ."

Tư Hàn vẫy tay áo một cái, dẫn đầu đi vào, Tư Lăng cùng Lâm Dương bước theo sau.

Chờ sau khi bọn hắn tiến vào thông đạo, Lãnh Thương vẫy lệnh bài thu hồi lại, không gian thông đạo cũng theo đó mà biến mất.

*************

Tư Lăng vừa bước ra khỏi không gian thông đạo, phát hiện một bóng đen ở ngay trước mặt, tiếng xé gió ác liệt truyền đến, Tư Lăng trực tiếp gọi ra Biến hình. Vèo một tiếng, Biến hình cùng bóng đen giao nhau, Biến hình không rót hồn lực thế nhưng không thể chém đứt bóng đen kia. Tư Lăng lộn giữa không trung, hai chân đạp về phía bóng đen lần nữa quật đến. Thiên Cân Trụy đạp xuống, bóng đen bị đè dưới đất, liều mạng giãy dụa. Lúc này mới thấy rõ vật  tập kích hắn thì ra là một yêu đằng (dây leo) màu xanh sẫm.

Tư Lăng ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt là cả một đồi núi yêu thực, dây leo như quần ma loạn vũ, dưới đất, giữa không trung đều có, cực nhanh đánh tới bọn họ. Tư Lăng lại lần nữa nhảy lên một cái, vung hai tay lên, một bức tường lửa xuất hiện, những yêu đằng kia nhanh chóng lui về sau, chuyển hướng tập trung tấn công Lâm Dương.

Tư Hàn lơ lững ở giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, cứ như tản bộ trong sân vắng. Yêu đằng có vẻ cũng cảm giác được người này là nguy hiểm nhất, tất cả yêu đằng đều nhượng bộ lui binh, không chủ động đi trêu chọc hắn, chủ yếu tấn công Tư Lăng cùng Lâm Dương. Bất quá khi Tư Lăng chém ra một bức tường lửa thì yêu đằng rất nhanh lại sửa đổi mục tiêu. Lâm Dương phải chịu mọi công kích lập tức khổ không thể tả, rất nhanh liền bị vây thành một vòng tròn.

Tư Lăng nhìn thấy mà vui vẻ, học phong phạm cao lãnh của đại ca nhà hắn, hai tay chắp sau lưng bàng quan đứng ngoài.

Lâm Dương không phụ Tư Lăng chờ mong, bất quá là thời gian một chung trà, những yêu đằng kia đều bị hắn làm nổ tung. Lâm Dương phóng lên cao, vung hai tay lên, anh đào xám bay múa đầy trời. Anh đào mĩ lệ cũng không nhìn yếu ớt như bề ngoài, ngược lại là lợi khí hung ác nhất, nơi nào đi qua, năng lượng trên người yêu đằng bị Quỷ Anh Đào hấp thu thành sức mạnh của mình, cả vùng màu xanh biếc nháy mắt hóa thành màu tro, sau đó héo rũ.

Dường như ý thức được ba người này không dễ chọc, yêu đằng khắp cả vùng đồi nháy mắt rút lui sạch sẽ, lộ ra nguyên trạng của sơn cốc, là một vùng thảo nguyên yên bình.

"Không hổ là Yêu Giới, yêu thực nơi này thực lợi hại." Lâm Dương thở dài nói, nhìn phương hướng yêu đằng rút lui, hai mắt lộ ra cuồng nhiệt.

Tư Lăng đánh vỡ cảm khái của hắn, hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào sao?"

Lâm Dương trực tiếp cầm ra một ngọc giản, nói: "Nghe nói sau thông đạo Trấn Nam quan là một sơn cốc, ra ngoài sơn cốc là rừng Yêu Vụ. Ở đây có bản đồ tương đối chi tiết." Nói xong, cầm ra hai ngọc giản rỗng chép bản đồ thành 2 phần, lần lượt đưa cho Tư Hàn cùng Tư Lăng.

Tư Lăng tiếp nhận, khen: "Ngươi quyết đoán chuẩn bị đầy đủ, không sai, không sai, tiếp tục giữ vững."

Lâm Dương ở trong lòng cười lạnh một tiếng, cùng hành động với người có thể chất xui xẻo kia, không chuẩn bị nhiều một ít thì không biết cuối cùng sẽ chết như thế nào đâu. Cho nên mới nói, Tiểu Lăng Tử không chỉ làm tiêu tan hình tượng tu sĩ cấp cao trong lòng Quỷ Tu, ngay cả tu vi cũng không vực lại được.

Tư Lăng vừa xem ngọc giản nói, "Không biết trong rừng Yêu Vụ có Miên nhung đằng hay không, chúng ta đi tìm một chút đi. Vừa lúc, ngươi cũng muốn thu phục một ít yêu thực."

Mọi người không ý kiến, vì thế Tư Lăng chỉ dùng một câu liền định tương lai của bọn họ trong một thời gian rất dài sẽ sinh hoạt như dã nhân, lang bạt trong rừng rậm Yêu Giới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.