Cửu U Khốn Ma trận nổi gió kéo mây, những ma đầu bị người trấn áp phía dưới trận kêu thê lương thảm thiết, dường như trải qua chuyện bi thảm nhất thế gian, người nghe khóc thảm, đều khó nhịn bi thương.
Giữa không trung, bốn người vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Nguyệt Thiên Dạ nhanh chóng điều động Tinh Bàn hòng khống chế Cửu U Khốn Ma trận. Theo lý thuyết, Cửu U Khốn Ma trận đã nhận chủ thì phải tùy nàng khống chế, không nên xuất hiện tình cảnh không bị khống chế như thế, chỉ sợ là đã có người tìm được trung tâm trận điểm của Cửu U Khốn Ma trận, rồi phá hư nó.
Đột nhiên, Nguyệt Thiên Dạ hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tư Lăng, ánh mắt ẩn chứa giận dữ. Nàng rốt cuộc phát giác được thứ không bình thường. Cái con yêu thú nhỏ màu đen vẫn thích ngồi trên vai Tư Lăng không thấy. Chỉ sợ ngay khi tiến vào Cửu U Khốn Ma trận thì nó liền bắt đầu tìm kiếm tâm trận Cửu U Khốn Ma trận. Đáng giận là khi ấy trong mắt mình chỉ có Tư Lăng, một lòng muốn giết hắn nên quên mất con yêu thú quỷ dị kia.
Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng trong lòng kinh sợ không thôi, trên mặt vẫn tỉnh táo nói: "Lâu thành chủ, bọn họ muốn phá Cửu U Khốn Ma trận, phiền toái giúp ta chắn đỡ một chút."
Lâu Vọng Tinh hơi nhướn mày, nhìn về phía nam nhân bạch y Tuyết Nhan cách đó không xa, trong lòng thầm than một tiếng "giang sơn đổi người tài". Kẻ này tuy rằng bị cảnh giới của hắn đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763098/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.