Chương trước
Chương sau
Nếu đã quyết định phải lấy được Thiên Nhất Thần Mộc, như vậy liền bắt đầu hành động. Trong đám bọn họ, Tư Hàn tu vi là cao nhất, do Tư Hàn ở phía trước khai thông một thông đạo nối tiếp nơi ở của Thiên Nhất Thần Mộc. Đương nhiên, thông đạo cũng không phải dễ mở như vậy, còn phải tránh những trận pháp bảo hộ linh mạch ở chỗ đó, rất thử thách người.

Tư Hàn rất bình tĩnh uống trà, uống xong trà thì cũng nghe xong kế hoạch của bọn họ, vẫy ống tay áo đứng lên.

Tư Hàn dứt khoát như vậy khiến một người, hai yêu vui vẻ ra mặt. Chỉ cần có Tư đại ca xuất mã, chuyện đào đường hầm này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trước lúc thuê động phủ ở Mộ Thủy Sơn, Tư Lăng còn hỏi riêng rất nhiều hạng mục chú ý, biết nếu ở động phủ thời gian lâu thì có thể tự chủ sửa chữa kết cấu của động phủ, đợi khi trả phòng khôi phục về nguyên dạng là được. Vì thế tin rằng có đào địa đạo trong động phủ thì cũng coi như là một dạng sửa chữa kết cấu thôi. Tư Lăng hết sức yên tâm thoải mái.

"Đại ca, bên cạnh linh mạch ngoài trận pháp bảo hộ còn có cấm chế mà tu sĩ Hóa Thần bày ra, huynh phải cẩn thận." Tư Lăng nhắc nhở.

Tư Lăng đánh giá mô hình, tu sĩ Hóa Thần bày ra cấm chế  bảo hộ này tuyệt đối là người tinh thông ảo thuật, mới có thể làm người ta không cảm giác được cấm chế bảo hộ linh mạch kia. Nếu không phải hắn có Huyễn Thạch, có lẽ cũng sẽ xem nhẹ, chỉ chú ý tránh những trận pháp bảo hộ, vì vậy mà bỏ quên cấm chế kia, đến lúc đó nếu không cẩn thận đụng chạm đến cấm chế bảo hộ, gây chú ý đến Cực Thiên thành, lúc đó mọi người đều không xong.

Tư Hàn xưa nay không hoài nghi phán đoán cuả hắn, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Sau đó hắn giơ tay lên ở giữa không trung, trong tay ngưng tụ linh lực, linh lực rót vào mặt đất. Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất rất nhanh liền xuất hiện băng tuyết khoảng hai thước, sau đó bông tuyết chậm rãi tan chảy thành nước, hình thành một thông đạo.

Tư Hàn đôi mắt nửa khép, toàn thân lơ lững trên không thông đạo, linh khí băng trong tay vẫn chưa dứt, nhiệt độ không khí toàn bộ không gian cũng có chút hạ xuống. Tư Lăng vai trái đứng Trọng Thiên, vai phải đứng Tiểu Yêu Liên, Tiểu Khôi đứng tại bên cạnh hắn, Tiểu Bạch Hổ nằm sấp trên lưng Tiểu Khôi. Một người bốn yêu đều thò đầu nhìn, ngoại trừ Tư Lăng cùng Trọng Thiên, Tiểu Yêu Liên hơi lộ ra vẻ khẩn trương; Tiểu Khôi cùng Tiểu Bạch Hổ hoàn toàn chính là tên mua nước tương, căn bản không có cảm giác gì. Hai đứa còn chiếp chiếp meo meo trò chuyện với nhau.

"..." Không khí này không đúng đâu bé, bây giờ căn bản không phải thời điểm nói chuyện phiếm được chứ?

Bởi vì hai con ngốc ngốc kia quấy rầy, Tư Lăng nhất thời cũng khẩn trương không nổi nữa.

Như thế qua nửa ngày, Tư Hàn rốt cuộc thu tay lại.

Tư Lăng thực chân chó dâng lên một lọ linh tửu thêm linh dịch, để cho huynh ấy bổ sung linh lực. Đợi Tư đại ca uống nửa bình linh tửu, linh lực khôi phục kha khá mới xoa xoa hai tay, cao hứng hỏi: "Đại ca, thông đạo xong hết rồi sao?"

Tư Hàn hờ hững gật đầu, hai tay chắp phía sau, liền nói: "Đi theo ta." Rồi dẫn đầu nhảy xuống cái thông đạo kia.

Tư Lăng vội vàng nhảy xuống theo, Tiểu Khôi cõng Tiểu Bạch Hổ đi ở cuối cùng. Đột nhiên nó phát ra một trận chiếp chiếp thê lương, Tư Lăng nhìn ra sau, lập tức 囧.

Thì ra là bị kẹt lại ở cửa động. = 口 =!

"Tiểu Khôi, ngươi nên giảm cân!" Tư Lăng 囧 囧 nói, trợ giúp đạp chim xám trở về mặt đất, vỗ vỗ cái đầu đầy vẻ hung ác của nó, "Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở phía trên đi, đừng đi cho thêm loạn nữa."

Tiểu Khôi bi phẫn, một đôi mắt chim hung ác rơm rớm nước mắt, lên án bọn họ khi dễ chim mập.

Tư Lăng quay đầu, lau đi vẻ mặt đầy hắc tuyến rồi mới xoay đầu lại. Trải qua hai trận biện luận, thu chim xám vào trong túi linh thú để cùng nhau đi xuống, sau đó ôm Tiểu Bạch Hổ không chịu về không gian Hồng Liên, hắn lại lần nữa tiến vào thông đạo.

************

Toàn bộ thông đạo ngầm đều là băng tuyết trơn nhẵn, nhìn như là thế giới xây dựng bằng băng. Hơn nữa bởi vì đám băng này đều là dị băng do linh lực của Tư Hàn biến thành, còn lạnh hơn so với bình thường, thế nhưng khiến cho thân thể nóng lạnh bất xâm của bọn họ cảm giác được rét lạnh, sắc mặt cũng có chút xanh trắng.

Tiểu Yêu Liên là yêu thực, đối nhiệt độ lạnh nóng là mẫn cảm nhất, là kẻ đầu tiên không  chịu nổi trượt vào trong ngực Tư Lăng, chui vào giữa hai móng vuốt nhỏ lông lông của Tiểu Bạch Hổ sưởi ấm. Tiểu Bạch Hổ hết sức ngốc nghếch đẩy nó ra, làm nó lạnh đến mức hét một tiếng lại chui vào. Lại như thế vài lần, Tiểu Bạch Hổ rốt cuộc hiểu Tiểu Yêu Liên đây là bị lạnh, hết sức săn sóc đẩy Tiểu Yêu Liên vào dưới cái bụng  mềm mại cho nó ấm áp.

"..." Tư Lăng hết chỗ nói với hai đứa này. Tiểu Bạch, ngươi là thánh thú, còn có thể ngốc thêm một chút nữa không?!

Rơi xuống như thế mất một ngày, cuối cùng đã tới đích.

Đó là một tiểu thế giới mọc đầy rêu vàng, tuy rằng thế giới này chỉ rộng chừng trăm mét vuông nhưng lại xinh đẹp như ảo mộng. Ở trung tâm thế giới, một cây nhỏ cao ba thước lẳng lặng đứng đó, im lặng an tĩnh mà sinh trưởng, giống như năm tháng cũng yên tĩnh theo. Thân cây thẳng tắp thon dài, mỗi một tấc đều làm cho người ta cảm thấy vô cùng mê người, ánh lên ánh kim lấp lánh. Lá cây nhỏ hình trứng, gân lá như Lục Phỉ thúy, lấp lánh sắc biếc nhàn nhạt, xinh đẹp đến khó có thể tưởng.

Mọi người đứng trước thông đạo, nín thở ngưng thần nhìn Thần Thụ ngay trung tâm, sau một lúc mới hồi thần được, phát hiện hô hấp cũng có chút không thông thuận. Bất kể là người hay yêu, lần đầu tiên nhìn thấy Thần Mộc đều bị cái đẹp của nó khuất phục.

Tư Lăng quan sát hoàn cảnh xung quanh, rất nhanh phát hiện chỗ kỳ diệu của nơi này.

Đầu tiên, đám rêu vàng thế nhưng là một loại linh thực có thể tản ra năng lượng của ánh sáng mặt trời, sinh trưởng vững chắc ở trên vách tường, phải dùng pháp bảo mới có thể cạo xuống một chút. Rêu vàng một khi rời khỏi vách tường đã thì lập tức mất đi ánh sáng, biến thành một đám tro bụi màu xám tro. Mà Thần Mộc sở dĩ có thể mọc rễ nẩy mầm trưởng thành ở loại địa phương này, cũng ít nhiều là do đám rêu đó cung cấp quang hợp cho nó.

Tiếp theo, chúng sinh trưởng tại chỗ đứt gãy của linh mạch, có linh khí nồng nặc đọng thành từng giọt từng giọt Linh thủy, chảy tới nơi đây, hợp thành một cái hồ nước nhỏ, cung cấp đầy đủ linh dịch cho Thiên Nhất Thần Mộc, thúc đẩy kỳ sinh trưởng của nó.

Quả thực là hoàn cảnh sinh trưởng được trời ưu ái! Chớ trách lại lặng lẽ không một tiếng động an tĩnh sinh trưởng tại thế giới sâu vạn trượng phía dưới Thâm Uyên, một triệu năm qua, không người phát giác. Nếu không phải Tiểu Yêu Liên là dị bảo do trời đất sinh ra, trời sinh cực kỳ nhạy cảm với linh thực thì chỉ sợ bọn họ cũng không phát hiện ra Thần Mộc, để nó tiếp tục ở đây sinh trưởng, thẳng đến vô số triệu năm sau, nó lớn thành một đại thụ che trời, nở hoa kết trái, khí tức rốt cuộc không giấu diếm được nữa, trở thành đối tượng cướp đoạt của mọi người, nhấc lên một trận máu tanh.

Tư Lăng nặng nề thở ra một hơi, đột nhiên có một lần lý giải sâu sắc với nhân quả tuần hoàn của thế gian.

Lúc trước nếu không phải Trọng Thiên cần năng lực của Tiểu Yêu Liên mới giữ nó lại, không giống những người khác, có được Yêu Liên thì trực tiếp thôn phệ nó hóa thành tu vi của mình, chỉ sợ sẽ không có một loạt thuận lợi sau này. Bọn họ dù có ở Mộ Thủy Sơn mấy ngàn năm, có lẽ cũng không phát hiện một gốc Thần Mộc đang im lặng sinh trưởng phía dưới.

Chỉ mới liếc mắt nhìn, Tiểu Yêu Liên lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, nói với Tư Lăng: "Tư công tử, nếu muốn đem Thiên Nhất Thần Mộc di chuyển đến không gian Hồng Liên, đám rêu  vàng này cũng phải dời vào, chúng nó rất có ích với trưởng thành của thần mộc."

Tư Lăng dùng biến hình cạy xuống nửa khối rêu, nhìn nó rơi vào trong tay lập tức biến thành một đám tro, nói: "Ngươi xem, nó biến thành như vậy, không dễ dời đi đâu?"

Tiểu Yêu Liên ngậm móng vuốt nhỏ trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh liền kiêu ngạo nói: "Không có việc gì, Tiểu Hồng có biện pháp." Tay nhỏ chạm lên trên tường, trong chốc lát sau, vách tường mất một góc, hiển nhiên đám rêu kia đã bị thu vào trong không gian Hồng Liên.

Tiểu Yêu Liên tính toán mô phỏng tiểu thế giới này tại không gian Hồng Liên để cho Thiên Nhất Thần Mộc sinh trưởng. Nó thu rêu vàng vào trong không gian nuôi cấy, cũng không cần trực tiếp thu hết rêu vàng ở đây vào.

Nếu nó đã có biện pháp, Tư Lăng sờ sờ đầu nó, nói: "Vậy thì giao cho ngươi."

Tiểu Yêu Liên khoái trá đáp lời, lại bắt đầu vây quanh cây Thiên Nhất Thần Mộc nọ.

Trọng Thiên rất hưng phấn, cái đuôi vung qua vung lại, có thể thấy được tâm tình sung sướng của nó. Tiểu Khôi cũng từ trong túi linh thú đi ra, Tiểu Bạch Hổ lại nhảy lên trên lưng nó, hai con lại ngao ngao chiếp chiếp trò chuyện với nhau.

Tư Lăng còn đang tiếp tục quan sát cảnh vật chung quanh, đột nhiên nghe được nghe vài tiếng phịch phịch, nhìn lại, Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tiểu Bạch Hổ đều bị Thiên Nhất Thần Mộc bắn ngược đến vách tường, lại từ trên vách tường tuột xuống đất, nằm sấp trên mặt đất, hai mắt hình nhang muỗi.

Siêu ngốc!

Tư Lăng không lời gì để nói, tuyệt đối không thừa nhận mấy con yêu thú ngốc như thế đã đi theo hắn lăn lộn lâu như vậy.

Tư Lăng cũng tự mình đi thử đến địa hạt của Thiên Nhất Thần Mộc, linh lực nhu hòa vừa đến chỗ Thiên Nhất Thần Mộc ba trượng, liền bị bắn ngược trở về, dán trên vách tường. Địa hạt Thần Mộc quả nhiên hết sức lợi hại, theo bản năng bài xích tất cả sinh linh tiếp cận, dùng điều này để bảo vệ mình.

Xem ra việc mang Thần Mộc đi có chút phiền toái.

Quả thật rất phiền toái, cần một kế hoạch chi tiết. Tư Lăng lập tức mở hội nghị cùng Tiểu Yêu Liên, Trọng Thiên ngay tại chỗ. Nội dung hội nghị là thế nào bình yên vô sự dời Thần Mộc  đến không gian Hồng Liên mà không tổn hại nửa cành lá gốc rễ của nó. Kỳ thật dùng bạo lực quả thật có thể thu Thần Mộc vào không gian, nhưng làm như vậy dễ hỏng chuyện, dễ làm cho người khác phát hiện, tiếp đó Thiên Nhất Thần Mộc cũng sẽ chịu tổn thương, dưỡng mấy trăm năm cũng dưỡng không tốt như cũ, mất nhiều hơn được.

Lại trải qua một phen tra xét thí nghiệm chi tiết, bọn Tư Lăng đã nghĩ ra vài kế hoạch thu Thần Mộc, cuối cùng chỉnh hợp thành một kế hoạch tương đối an toàn đáng tin.

Kế hoạch này tất yếu cần Tư đại ca cùng Tiểu Yêu Liên phối hợp, những người hoặc yêu  khác cũng phải xuất lực, hơn nữa thời gian cần dùng cũng không ngắn, chỉ sợ cần 20 năm mới có thể chân chính lấy được Thần Mộc.

Sở dĩ mất thời gian dài như vậy, chính là vì cái Địa hạt bảo hộ khó dây dưa của Thiên Nhất Thần Mộc. Lấy nó làm trung tâm, một vùng chân không rộng một trượng quanh nó, vạn vật chúng sinh đều không thể tiếp cận, mà người hoặc yêu ở chỗ này thực lực còn chưa đủ -- cả Tư Hàn dùng toàn bộ linh lực cùng kháng hoành cũng chỉ có thể đến gần địa hạt của nó được một thước, những người khác căn bản không thể tiếp cận nó. Cho nên dù biết nơi đó có một gốc Thần Mộc, cũng chỉ có thể nhìn cây mà than thở, không thể làm gì được.

Cuối cùng, vẫn phải dựa vào chuyên gia thực vật Tiểu Yêu Liên xuất mã thu phục. Nó dùng Mộc Linh lực chậm rãi làm thân với Thần Mộc, nối tiếp với địa hạt của Thần Mộc xây dựng, tranh thủ được chấp nhận Thần Mộc, chỉ là thời gian sợ rằng rất dài.

Tư Lăng trong lòng suy nghĩ, mất 20 năm để đánh cắp một gốc Thần Mộc vô chủ, hình như cũng rất có lời! Liều mạng!

Kế tiếp, lại là một phen sắp xếp.

Tư Lăng dùng ba năm liên tục không ngừng vẽ linh phù, hồn phù, khó khăn chế tạo ra 1000 tấm hồn phù thất phẩm, năm vạn tấm linh phù thất phẩm. Sau đó đem tất cả hồn phù cùng linh phù tổ hợp lại với nhau, hình thành một trận pháp bảo hộ cực lớn để bảo vệ tiểu thế giới này. Chỉ cần có người phát hiện nơi này, muốn ra tay với nó thì sẽ nổ chết bọn họ.

Tiếp đó Tư Hàn cũng dùng Băng Vụ của hắn bố trí ở chung quanh một ảo trận, lưu lại  cấm chế của mình để bảo vệ thêm một tầng.

Có hai tầng bảo hộ này, tương lai nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có thời gian rút lui, tranh thủ không gian tự bảo vệ mình.

Làm xong hết thảy, kế tiếp chính là xem Tiểu Yêu Liên. Mà loại chuyện này trừ bản thân Tiểu Yêu Liên thì không ai có thể giúp đỡ được. Tư Lăng liền để bọn Trọng Thiên ở lại tiểu thế giới dưới đất này, để chúng nó bồi Tiểu Yêu Liên, cũng thuận tiện tu luyện. Mà hắn cùng Tư Hàn thì trở lại trong động phủ tiếp tục tu luyện.

Tư Lăng chuẩn bị bế quan trùng kích Nguyên Anh.

Trước khi bế quan trùng kích Nguyên Anh, Tư Lăng lại chạy đi hỏi Tư Hàn, đem vấn đề mà trong tu luyện gặp phải đều hỏi hết. Tư Lăng không có sư phụ, trên con đường tu hành vẫn luôn tự mình tìm tòi, sau này tu vi Tư Hàn dần dần xa hắn một khoảng cách lớn, liền bắt đầu chỉ điểm hắn tu hành. Bất tri bất giác, Tư Hàn ở trong lòng Tư Lăng đã đảm nhiệm nhân vật từ huynh trưởng tôn kính biến thành sư phụ, như huynh cũng như sư.

Kết Anh đối với Tư Lăng mà nói là một chuyện hết sức trọng đại, Tư Lăng không dám có chút qua loa. Tư Hàn có lẽ cũng nghiêm túc, cho nên các loại vấn đề của Tư Lăng đều trả lời chi tiết, phá vỡ hình tượng trầm mặc ít nói lúc trước của hắn. Nếu Thanh Ngọc thần quân mà nhìn thấy, có lẽ lại muốn hô to không công bằng gì đó.

Như thế qua nửa năm, Tư Lăng đem những gì mình muốn biết đều hỏi xong, bắt đầu bế quan trùng kích Nguyên Anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.