Yến hội qua đi, Thiên Tông phái vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, rất nhiều nữ tu đều lưu lại, Thanh Ngọc thần quân vẫn không biết chán mà đuổi tiểu đồ đệ đi thân cận.
Rốt cuộc, ngày hôm sau sau yến hội, Tư Hàn đến trước mặt Thanh Ngọc thần quân, vô cùng trực tiếp sảng khoái nói: "Sư phụ, ta cùng Tư Lăng đi Quỷ Vực một chuyến, ngày về không rõ."
Đang cân nhắc tính tình vị tiên tử nào mới có thể bao dung được đồ đệ băng sơn, Thanh Ngọc thần quân cũng rất trực tiếp sảng khoái nói: "Không được!"
Tư Hàn nhìn ông, ý bảo ông cho hắn cho một lý do.
"Tiên tử các môn phái chưa rời đi, hơn nữa các nàng đều là vì con mà đến, con thế nào cũng phải ở lại cùng các nàng, làm hết lễ nghi của chủ nhà. Nếu có thể nhìn trúng vị tiên tử nào, vậy thì càng tốt hơn. Sư phụ sẽ trực tiếp tổ chức nghi thức song tu long trọng cho các con, sẽ làm thật náo nhiệt."
Thanh Ngọc thần quân thành khẩn nói, "Ta biết con không kiên nhẫn làm loại chuyện này. Nhưng huynh đệ con đã trưởng thành, con không cần thiết như cha già đi theo bên cạnh nó, vì nó tính toán. Nó cũng nên có trách nhiệm với chính mình, nên tự mình ra ngoài rèn luyện. Cho nên, con cứ an tâm ở lại suy xét chung thân đại sự đi."
"Không phải."
"Cái gì?" Thanh Ngọc thần quân có chút không rõ ràng cho lắm, trong lòng gào thét: nói nhiều thêm hai chữ sẽ chết à?!! Ngươi là băng sơn, chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763084/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.