Sau một trận gà bay chó sủa, cái thứ trắng trắng tròn tròn kia bị Tư Hàn xách ở trong tay.
Lâm Dương dại ra, Tư Lăng run rẩy, hai con yêu từ gào thét chuyển sang nức nở, chột dạ yếu ớt uốn người nhìn quanh, tìm đường đào thoát.
Tư Lăng run run chỉ vào thứ như con mèo con bị Tư đại ca xách, hỏi: "Thứ này... Từ đâu tới?"
Không ai trả lời, Trọng Thiên ra vẻ lạnh nhạt nhìn dấu răng trên thân trâu nướng. Tiểu Khôi mang một đôi mắt hung nhãn ngập nước. Tiểu Yêu Liên trốn phía sau Tiểu Khôi, cả thanh âm cắn trái cây cũng không dám phát ra. Chúng nó vẫn nhớ kỹ uy hiếp lúc trước của Tư Lăng, cho nên chết cũng không thừa nhận, bằng không cạn lương tuyệt thực là đại sự đó!
Thấy thế, Tư Lăng làm sao không biết ý nghĩa trong đó, nhất thời tuyệt vọng. Hắn vốn cho là, cho dù khi đó Trọng Thiên cùng con Thanh Long kia ra tay, cũng chỉ là chút ân huệ cho thánh thú Bạch Hổ. Đến lúc cần thì có thể dễ xin tinh huyết ấy mà. Còn Thánh thú Bạch Hổ biến mất ở Biển Vô Tận, hẳn là bị Trọng Thiên giấu đi, chỉ không biết nó giấu đến nơi nào. Nhưng mà -- hắn không nghĩ tới, Trọng Thiên thế nhưng đem nó giấu trong bọn họ, theo bọn họ cùng trở về Thương Vũ giới.
Nếu để cho tu sĩ Thương Vũ giới biết bên cạnh bọn họ có Thánh thú, đến lúc đó khó tránh khỏi nổi lên một trận máu tanh, bọn họ chỉ đợi bị những người đó đánh cướp thôi.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, bất kể là Thần thú hoặc Thánh thú, hắn đều tự biết khống chế không được, căn bản chưa từng có ý niệm thu nhận, "giang hồ quên nhau"[1] mới là vương đạo a a!!
[1]Nguyên văn: 相濡以沫, 不如相忘于江湖, là một điển tích trong sách Trang Tử, nói về việc trời hạn, cá chen chúc trong vũng cạn, phun nước hà hơi làm ướt nhau, nhưng như thế còn không bằng tự mình bơi ra sông hồ lớn, quên nhau mà sinh tồn.
So với Tư Lăng run rẩy tuyệt vọng, Lâm Dương đã hoàn toàn đờ ra, nhìn con Thánh thú như con mèo con kia. Trọng Thiên gan lớn bằng trời lại một lần đổi mới nhận thức của hắn, quả nhiên trong thiên hạ này không có chuyện gì mà vị đại gia này không dám làm! Hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng điên cuồng vì Thánh thú của những tu sĩ cấp cao tại Biển Vô Tận, có thể tưởng tượng nếu có người biết Thánh thú tồn tại...
Rùng mình một cái, không dám nữa nghĩ sâu xuống nữa.
Ở giữa sân, bình tĩnh nhất chính là Tư Hàn, bậc công phu trấn định này lần nữa khiến một người, một quỷ, ba yêu bái phục: không hổ là đại ca, cảnh giới đúng là rất cao, Thái Sơn sụp ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc, phàm nhân như chúng theo không kịp mà! Hơn nữa lúc mọi người bị chuyện đột ngột xảy ra làm cho trở tay không kịp, luống cuống tay chân thì hắn là người phản ứng trước hết. Lật tay hút một cái, con mèo nhỏ bám trên thân trâu nướng liền bị hắn bắt được.
Suy cho cùng thì độ từng trải đã tăng lên, Tư Lăng rất nhanh liền chuyển đổi tâm tình, bình tỉnh lại. Lại nhìn vị đại ca vô cùng trấn định kia, trong lòng im lặng.
Được rồi, Băng sơn mặt than chính là có lợi, căn bản nhìn không ra huynh ấy có ý kiến gì với chuyện này.
"Tiểu Hồng muội muội!" Tư Lăng quát một tiếng.
Đại khái là biết Tư Lăng đang nổi nóng, Tiểu Khôi rất không nghĩa khí nhích cái thân thể to mọng đi, dùng móng vuốt đẩy Tiểu Yêu Liên tội nghiệp ra, đẩy đến trước mặt Tư Lăng. Ừm, để Tiểu Yêu Liên gánh tội thay là được rồi, dù sao nó chỉ ăn linh quả, linh dịch, mấy thứ này đều có trong không gian, muốn ăn thì lấy, căn bản không chịu áp chế của Tư Lăng.
Trải qua sự dạy dỗ của đại gia Trọng Thiên, Tiểu Khôi đã học được đạo lý "chết đạo hữu hơn chết bần đạo"[2].
[2]Ý nói chỉ cần mình (bần đạo) sống là được, bằng hữu, người khác (đạo hữu) không quan trọng.
Tiểu Yêu Liên ôm một Linh quả cắn một nửa, đôi mắt ngập nước tưạ như hai quả nho đỏ, sau đó đáng thương mong ngóng nhìn Trọng Thiên.
Đại gia Trọng Thiên đang bận thâm tình nhìn chỉ con trâu nướng kia, không rảnh phản ứng nó.
"Nói đi, đây là có chuyện gì?" Tư Lăng thản nhiên nói.
Cùng Tư Lăng đồng hành làm bạn nhiều năm như vậy, ba con yêu đều biết khi giọng nói hắn càng đạm nhạt thì chứng minh càng tức giận; ngược lại, lúc nhảy dựng, kích động gào thét thì hỏa khí có thể rất nhanh liền tan hết. Tuy rằng lúc Tư Lăng tức giận thì Trọng Thiên hoàn toàn có năng lực trấn áp, bất quá luôn động thủ động cước thì không khỏi quá không nhã nhặn, Tư Lăng nếu thật sự tức giận, không làm thức ăn ngon cho bọn nó, vậy thì mất nhiều hơn được. Đại gia Trọng Thiên ngẫu nhiên cũng sẽ châm chước cho Tiểu Lăng Tử một chút.
Kỳ thật, quan trọng nhất là, nơi này còn có Tư đại ca mà chúng nó đều đánh không lại đang làm chỗ dựa cho Tiểu Lăng Tử, Trọng Thiên thực biết xem sắc mặt, nơi nào có Tư Hàn, nó tuyệt đối không khi dễ Tiểu Lăng Tử, đợi Tư Hàn đi rồi lại đánh trở về.
"Ách, Tư công tử, huynh đừng nóng giận..." Tiểu Yêu Liên sợ hãi nói.
"Ta không tức giận... được sao?" Tư Lăng nghiêm túc nói, "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, cự kháng sẽ nghiêm trị! Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Nhưng mà Tiểu Hồng không thích uống rượu..."
Trừng mắt một cái, Tiểu Yêu Liên lắp bắp đem sự tình kể rõ từ đầu đến cuối.
Hôm đó tại Biển Vô Tận cướp đoạt Thánh thú, trước khi Trọng Thiên cùng Thánh thú, Bạch Hổ đều rơi xuống nước, Trọng Thiên đã liên lạc với Tiểu Yêu Liên, bảo Tiểu Yêu Liên đem Bạch Hổ bị thương giấu vào không gian của nó. Bé yêu thực Tiểu Hồng không có can đảm lại biết nghe lời này tự nhiên không phản đối. Lúc Bạch Hổ rơi xuống nước, Trọng Thiên đánh lừa mọi thì nó đúng lúc đem Bạch Hổ thu vào không gian Hồng Liên.
Bất quá Bạch Hổ bởi vì bị thương quá nặng, thêm vào đó vừa từ trong phong ấn tỉnh lại, tuy có uy phong Thánh thú, nhưng suy yếu giống như con mèo con, cho nên lập tức ngủ say trong không gian. Mấy con yêu cũng có chút quan tâm với con Thánh thú này, rảnh rỗi thì cùng tiến tới hỏi Tiểu Yêu Liên tình trạng của nó. Vốn cho là nó bị phản phệ bởi huyết khế của Nguyệt Thiên Dạ, ít nhất phải ngủ vài năm mới có thể tỉnh lại, ai ngờ lúc Tư Lăng làm một bửa tiệc toàn thịt trâu thì đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa còn có thể tùy ý đột phá không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên, trực tiếp chạy ra rồi cắn lên.
Lâm Dương: = 口 =!! Chẳng lẽ nó là bị con trâu nướng này đánh thức? Đột nhiên tiêu tan ảo tưởng với Thánh thú rồi làm sao bây giờ?
Đồng dạng tiêu tan còn có Tư Lăng. Nhìn cái thứ như con mèo con ngoan ngoãn treo trên tay Tư Hàn, mắt đen to hồn nhiên không tì vết nhìn người, lúc phát hiện tầm mắt của hắn thì còn nghiêng nghiêng đầu, chớp mắt một cái, phát ra tiếng meo meo non nớt...
Tư Lăng lập tức quay đầu: Làm sao bây giờ? Hắn quả nhiên là "Lang" tâm như sắt, thế nhưng sinh không nổi chút lòng từ ái nào, ngược lại cảm thấy con mèo con này đáng ghét quá chừng!
"Tư công tử, nó thật đáng thương, suy yếu đến mức ngay cả thịt cũng cắn không được, ngài, ngài... Ngài đừng ghét nó nha." Mặc dù rất sợ hãi sắc mặt của Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên vẫn hết sức dũng cảm bào chữa cho Thánh thú, "Nó thực ngoan, sẽ không giống chủ nhân khi dễ huynh, cũng sẽ không quấy rối..."
Tư Lăng thiếu chút nữa hộc máu, thì ra trong lòng nó hắn tức giận là do sợ thêm một con Thánh thú khi dễ mình sao? Tư Lăng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lại không biểu cảm nhìn nó. Xem ra Tiểu Yêu Liên mấy ngày này chiếu cố Thánh thú bị thương đã chiếu cố ra tình cảm, thêm vào đó nó vốn có trái tim dịu dàng của nữ nhân, dễ dàng lan tỏa tình yêu của mẹ, dễ mềm lòng với những sinh vật nhỏ yếu, cho dù Thánh thú là thứ trong truyền thuyết, nhưng chiếu cố lâu, khó tránh khỏi sẽ không sinh ra cảm tình.
Mà tư thế bao che cho con lúc này của Tiểu Yêu Liên, cũng khiến Tư Lăng có chút co giật.
Lúc này, thấy Tư Lăng đã bớt giận, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi nhảy lại đây, ào ào một trận "Ngao ngao" "Chiêm chiếp" với Tư Lăng, sau đó ào ào ấn móng vuốt, tỏ vẻ muốn giữ lại Thánh thú.
Trọng Thiên: Nuôi Thánh thú rất lợi, có thể lấy tinh huyết. Một giọt tinh huyết của Thánh thú chính là thế gian khó cầu, tuyệt đối phải giữ nó lại!
Tiểu Khôi: Thánh thú tốt lắm nha. Thánh thú có thể làm tay chân, về sau đánh nhau thì có kẻ mạnh giúp đỡ ~~ tuyệt đối phải giữ nó lại!
Tư Lăng khóe miệng co giật, cuối cùng nhìn về phía Tư đại ca vẫn đang xách Thánh thú, hỏi: "Đại ca, huynh thấy thế nào? Giữ lại nó hay là đưa nó đi?"
Kỳ thật Tư Lăng cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc. Thánh thú đều đã dâng tới cửa, lại có thể thừa dịp nó suy yếu mà khế ước nó, đoán là nó không khí lực phản kháng, sao lại không làm chứ? Nhưng mà, Thánh thú lại là sinh vật cao ngạo như vậy, chướng mắt con người, sao có thể ký kết khế ước với ngươi chứ? Chớ có ngu ngốc, đến lúc đó nó tự bạo, kéo theo cả người cả nguyên thần của ngươi cùng nổ tung, vậy thì chơi lớn. Đương nhiên, cũng có thể giữ nó lại làm tay sai, đợi nó trưởng thành cường đại rồi thì chính là trợ lực không nhỏ. Nhưng vấn đề là về sau khi nó cường đại, ai biết nó có thể chơi ngươi hay không? Cái loại Thánh thú này vốn tự giữ huyết thống, cao ngạo vô cùng, đến lúc đó không khi dễ hắn đã là tốt lắm, còn muốn sai nó như thuộc hạ? Nằm mơ đi.
Từ lúc gặp được Trọng Thiên liền bắt đầu xui xẻo, Tư Lăng đối với mấy loại yêu thú cường đại này vẫn luôn xin miễn thứ cho kẻ bất tài, cũng tự biết phân lượng của mình, hoàn toàn không có dã tâm khống chế Thánh thú. Hơn nữa, hắn tin chắc làm người cuối cùng là phải dựa vào chính mình, chỉ có chính mình cường đại mới là vương đạo. Thứ khác dù mạnh cỡ nào, cũng không đáng tin! (Đại gia Trọng Thiên chính là ví dụ.)
Tư Hàn chỉ cho hai chữ: "Quá yếu!"
Tư Lăng & Lâm Dương: = 口 =! Đại ca, đó là Thánh thú đó, đợi nó lớn lên, chắc chắc sẽ mạnh đến kinh thiên động địa!
Tư Hàn đánh giá xong, liền thả con Thánh thú mèo con xuống đất, lại thấy nó ngẩng đầu nhìn Tư Hàn một chút, non nớt ngao ngao với hắn một tiếng, liền vẫy đuôi vui sướng chạy tới, dùng đầu cọ cọ Tiểu Yêu Liên mấy ngày qua vẫn dốc lòng chiếu cố nó như mẹ già -- Tiểu Yêu Liên quá nhỏ, bị cọ bay ra ngoài -- sau đó liền ngồi xổm trước con trâu nướng, trông ngóng nhìn.
Đau lòng "Con trai" đói bụng, Tiểu Yêu Liên lập tức bi bô nói: "Tư công tử, nó đói bụng, nhanh xẻ thịt đi." Sau đó bắt đầu nhắc đi nhắc lại Thánh thú bởi vì lúc trước bị thương quá nặng, vài lần tỉnh lại đều không thể động đậy, đều là Tiểu Yêu Liên dùng linh dịch đút cho nó. Tiểu Bạch Hổ đáng thương, thế nhưng suy yếu đến tình cảnh chỉ có thể nuốt linh dịch, cả cắn miếng thịt cũng cắn không đứt...
Tư Lăng thật muốn cười vô mặt nó. Đáng thương đến tình cảnh chỉ có thể uống linh dịch, vậy hắn mỗi lần muốn xin nó chút linh dịch, liền bày ra một bộ dạng muốn chết muốn sống là làm sao chứ? Lật bàn!
Thánh thú cứ để qua một bên trước, dù sao tên này vừa ra đời liền bị phong ấn, hoàn toàn là đang ở thời kỳ sơ sinh, lại trải qua phản phệ huyết khế của Nguyệt Thiên Dạ lãnh khốc vô tình, yếu đến khó có thể tin. Đến cả "Lang" tâm như sắt là Tiểu Lăng Tử cũng không có ý định khi dễ nó, mấy con yêu lại kiên trì muốn giữ lại, Lâm Dương bỏ quyền, Tư Hàn trung lập (??),ba phiếu chống một phiếu, Tư Lăng chỉ có thể tạm thời để nó qua một bên.
Ừm, ăn thịt nướng trước đi ~~
Đợi ăn xong cả một con trâu đực nướng và mấy thứ trong bụng gì đó, còn cả một nồi canh xong, mọi người đều đỡ bụng ngồi trên mặt đất -- mắt nhìn Tư Hàn ngồi thẳng tắp, vì duy trì hình tượng, Tư Lăng nhịn xuống xúc động muốn ưỡn bụng, cũng ngồi thẳng tắp.
Trọng Thiên trực tiếp leo đến trên hai chân Tư Lăng, bảo Tư Lăng hỗ trợ xoa bụng. Tiểu Khôi đánh không lại Trọng Thiên, lại không dám gần gũi Tư đại ca hung tàn, đành phải bảo Quỷ Tu xoa bụng cho. Tiểu Bạch Hổ nhìn một chút, vui vẻ chạy đến chỗ Tư Hàn, nằm xuống, xoay người, lộ ra cái bụng trắng trắng mềm mềm, ý bảo hắn xoa bụng cho nó.
"..."
Tư Lăng cùng Lâm Dương ngây ngốc không lời gì để nói.
Mà làm cho bọn họ kinh dị là, Tư đại ca thế nhưng nhìn xuống, liền giơ cao đánh khẽ xoa bụng cho nó.
"..."
"Đúng rồi, con Bạch Hổ này tên gì?" Tư Lăng đột nhiên nhớ tới vấn đề tên gọi, âm trầm suy nghĩ, sau đó nói: "Nhìn nó trắng trắng, hay là gọi Tiểu Bạch đi?"
"..."
Một quỷ, ba yêu: = 口 =! Loại tên thông thường như Tiểu Bạch này thật sự thích hợp với Thánh thú trong truyền thuyết sao?
Thánh thú Bạch Hổ đang thoải mái mà ưỡn bụng, phát ra tiếng rên thoải mái, hoàn toàn không biết mình sắp bị cái kẻ không có năng lực đặt tên gắn cho cái tên tầm thường.
Tiểu Khôi cùng Tiểu Yêu Liên nội tâm âm u suy nghĩ: cái tên này thật là được nha, được lắm, quá tốt luôn. Cứ gọi Tiểu Bạch đi, đợi nó trưởng thành thì đổi tên thành Đại Bạch ~~o(≧v≦)o
Cuối cùng, vẫn là đại gia Trọng Thiên cảm thấy sau này mình muốn xin tinh huyết từ chỗ Bạch Hổ, vẫn nên dựng quan hệ tốt với Bạch Hổ thì tốt hơn. Vì nó đặt cái tên thật lợi hại chính là bước thứ nhất trong xây dựng quan hệ.
Vì thế đại gia Trọng Thiên ấn móng vuốt, lấy cho Thánh thú Bạch Hổ cái tên đỉnh đỉnh dũng mãnh: Táng Thiên!
Sự tồn tại của Đại gia bọn nó chính là muốn mai táng cả trời cao! Quá mạnh mẽ ô ô!
"..."
Tư Lăng hắng giọng, sâu xa nói: "Trọng Thiên à, cái tên Táng Thiên này... Cảm giác thật là ngu ngốc, tỏ ra ngươi thực không học thức, ôi. Không học thức không phải lỗi của ngươi, nhưng mà đi ra làm mất mặt xấu hổ chính là lỗi của ngươi, còn không bằng gọi Tiểu Bạch, đợi nó lớn lên một chút thì kêu Đại Bạch..."
Nói còn chưa xong, hai đứa lại đánh nhau.
Cuối cùng, một người, một yêu đều cảm thấy đối phương lấy tên không tốt, kém chết được, liền nhìn về phía Tư Hàn, để hắn đặt cho Tiểu Bạch Hổ một cái tên thích hợp.
Tư Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ, nhìn đến một người, một yêu đều nhụt chí ảo não, không khỏi hoài nghi hắn phải chăng cả tâm tình đặt cái tên cũng không có, lại thấy hắn đột nhiên nói: "Tư Bạch."
Mọi người "ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi", nhịn rất lâu, cũng khó mà nói cái tên này rốt cuộc là tốt hay không tốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ đang ưỡn cái bụng.
Tiểu Bạch Hổ: khò khò khò ~~
Nhìn đức hạnh của con mèo con kia, được rồi, không cần hỏi, cứ gọi Tư Bạch đi. Tiểu Lăng Tử âm u mà tỏ vẻ: nhũ danh gọi Tiểu Bạch, biệt hiệu Đại Bạch, đại danh là Tư Bạch!
Tư Hàn lại ngồi một hồi, uống cốc trà Thanh Liên, liền cáo từ rời đi, nhưng trước lúc rời đi thì đem mục đích hắn tới đây giao cho Tư Lăng.
Tư Lăng tiếp nhận ngọc giản, kinh ngạc hỏi, "Đại ca, huynh đã phá giải cấm chế bên trong?"
Ngọc giản Tư Hàn giao cho hắn chính là thứ lấy được tại động phủ tà tu trong Quỷ Giới, chỉ tiếc cấm chế bảo hộ trong ngọc giản quá mạnh, tu vi của hắn không cách nào phá giải, đành phải giao cho Tư đại ca. Sau này tại Ma Giới, bận rộn tu luyện, cũng không rảnh mà an tâm ngồi xuống phá giải, hắn cho rằng còn phải phí chút thời gian, không nghĩ tới bây giờ đã phá giải được.
Đợi sau khi Tư Hàn rời đi, Tư Lăng để Lâm Dương đi sang một gian phòng luyện công khác để tu luyện, đem ba con yêu cùng con Bạch Hổ yếu ớt như con mèo con kia đuổi tới đại sảnh động phủ chơi đùa, rồi vào phòng tu luyện xem xét tấm ngọc giản này.
Lúc thần thức tiến vào ngọc giản, thấy rõ ràng nội dung bên trong thì Tư Lăng hơi biến sắc mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]