Nam tử đột nhiên xuất hiện khiến toàn chiến trường tạm dừng một chút, mà những tu sĩ Nhân tộc nhận ra thân phận của hắn thì lập tức mừng rỡ trong lòng, càng làm nổi bật sắc mặt đen như đáy nồi của Ám Hâm thần quân.
"Là ngươi! Vệ Quan Nhai, mấy trăm năm không thấy, ngươi thật ra sống không tệ." Tay áo bào của Ám Hâm thần quân thu lại, há mồm chính là một trận trào phúng.
Nam tử nghe xong, cười khẽ một tiếng, dung mạo uẩn nhiên (?),giống như sinh hoa, giống như mây trên bầu trời cao đột nhiên tới, lại có vài phần tịnh khiết sáng ngời trong trăng thanh gió mát, huy hoàng lộng lẫy, làm cho người ta tự dưng sinh ra vài phần tự hổ thẹn, lại nhịn không được tham lam nhìn nhiều một chút. Chỉ là, nam nhân cao quý, xa xăm như vậy, há mồm thì thật đúng là vừa sặc cổ họng lại vừa vô sỉ.
Chỉ nghe thanh âm trong sáng kia nói: "Đúng nha, Ám Hâm đạo hữu, hai ta mấy trăm năm không gặp, cô ngược lại vẫn như cũ, động một cái liền đánh đánh giết giết, còn ra tay với mấy tên tiểu bối, cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi, sao còn xúc động như mấy tiểu cô nương chứ? Chậc chậc!"
Đây không phải ám chỉ người ta là bà già, nhưng lại không để ý mặt mũi liêm sỉ của tu sĩ cấp cao sao?
Ám Hâm thần quân sớm biết đức hạnh của hắn nhưng vẫn bị chọc tức tực, trong ngực nghẹn một hơi, lạnh mặt nói: "Ngươi đến nơi này làm cái gì? Nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763066/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.