Tiểu Yêu Liên hoảng sợ nhìn từng ngón tay hoàn mỹ như ôn ngọc, lại bóp bóp phát ra tiếng rắc rắc, dừng như rất nhanh liền đến phiên thân thể của mình phát ra loại thanh âm răng rắc này, tại chỗ -- phun nước mắt.
"Hu hu hu... Tư công tử, huynh đừng như vậy, Tiểu Hồng không có gạt huynh... Hu hu hu, chủ nhân nói có, nhưng mà không nói cho Tiểu Hồng biết thứ đại ca cần là ở phòng nào, Tiểu Hồng thật sự không biết mà... Hu hu hu..."
Lâm Dương há hốc mồm nhìn Tiểu Yêu Liên ôm linh quả khóc đến không còn chút hình tượng, vẻ mặt táo bón: nghe nói bản thể tên này là dị bảo Yêu Liên do thiên địa sinh ra, ngay cả hắn mà cũng từng nghe nói tới uy danh của Yêu Liên, cũng không ngừng mơ tưởng tới nó. Thứ này không phải nên khí phách oai phong sao? Vì quái gì chỉ bị người ta uy hiếp một chút đã lập tức khóc lóc như tiểu cô nương sắp bị cường bạo vậy? Quá không khoa học!
Ngược lại, Tư Lăng cùng Tiểu Khôi đều quen với tính yêu khóc Tiểu Yêu Liên, hai người thực vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự mà không thèm nhìn, thậm chí còn rất vô tình lạnh lùng xách Tiểu Hồng nhân lại đây, âm trầm hỏi: "Vậy chủ nhân ngươi còn nói cái gì?"
Tiểu Yêu Liên lập tức sợ tới mức không dám khóc nữa, thút thít nói: "... Hình như không có."
Trong nháy mắt, Tư Lăng cảm thấy có đánh nó cũng chán ghét không chịu được, đem nó vứt cho Tiểu Khôi chơi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2762995/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.