Chương trước
Chương sau
Tiểu Yêu Liên hoảng sợ nhìn từng ngón tay hoàn mỹ như ôn ngọc, lại bóp bóp phát ra tiếng rắc rắc, dừng như rất nhanh liền đến phiên thân thể của mình phát ra loại thanh âm răng rắc này, tại chỗ -- phun nước mắt.

"Hu hu hu... Tư công tử, huynh đừng như vậy, Tiểu Hồng không có gạt huynh... Hu hu hu, chủ nhân nói có, nhưng mà không nói cho Tiểu Hồng biết thứ đại ca cần là ở phòng nào, Tiểu Hồng thật sự không biết mà... Hu hu hu..."

Lâm Dương há hốc mồm nhìn Tiểu Yêu Liên ôm linh quả khóc đến không còn chút hình tượng, vẻ mặt táo bón: nghe nói bản thể tên này là dị bảo Yêu Liên do thiên địa sinh ra, ngay cả hắn mà cũng từng nghe nói tới uy danh của Yêu Liên, cũng không ngừng mơ tưởng tới nó. Thứ này không phải nên khí phách oai phong sao? Vì quái gì chỉ bị người ta uy hiếp một chút đã lập tức khóc lóc như tiểu cô nương sắp bị cường bạo vậy? Quá không khoa học!

Ngược lại, Tư Lăng cùng Tiểu Khôi đều quen với tính yêu khóc Tiểu Yêu Liên, hai người thực vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự mà không thèm nhìn, thậm chí còn rất vô tình lạnh lùng xách Tiểu Hồng nhân lại đây, âm trầm hỏi: "Vậy chủ nhân ngươi còn nói cái gì?"

Tiểu Yêu Liên lập tức sợ tới mức không dám khóc nữa, thút thít nói: "... Hình như không có."

Trong nháy mắt, Tư Lăng cảm thấy có đánh nó cũng chán ghét không chịu được, đem nó vứt cho Tiểu Khôi chơi, trong lòng tự mình nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Dương nhìn một lát, cẩn thận hỏi: "Tiền bối, kế tiếp chúng ta làm thế nào?"

Theo cái nhìn của Lâm Dương, động phủ tà tu này quá nguy hiểm, vẫn nên mau mau rời đi đi, hơn nữa lúc này đã thiếu mất một yêu thú lợi hại có thể áp trận, nếu như lại gặp phải tình huống như vừa rồi, vậy thì bọn họ khó có thể đối phó được. Bất quá "phú quý hiểm trung cầu", trong động phủ tà tu này có lẽ sẽ có rất nhiều thứ tốt, rõ ràng đã gần ngay trước mắt, lại bởi băn khoăn lo ngại mà dừng lại, nghẹn khuất giống như có một vị đại mỹ nhân cởi sạch đứng trước mặt nhưng lại không thể cương vậy.

Suy nghĩ của Lâm Dương, Tư Lăng tất nhiên cũng nghĩ tới, trầm mặt không có lên tiếng.

Tiểu Yêu Liên không dám khóc nữa, chỉ là biết mình lúc trước phối hợp với chủ nhân lừa dối chủ nuôi, biết giờ trong lòng chủ nuôi không vui, cho nên nhu thuận hơn bình thường rất nhiều, thậm chí cẩn thận đem linh quả trồng trong không gian Hồng Liên mà bình thường mình luyến tiếc không dám ăn ra, đặt trên một mâm, sợ hãi đẩy đến trước mặt Tư Lăng, sau đó hai chỉ tay nhỏ vặn văn xoắn xoắn, di chuyển vài bước, thấy Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn sang thì sợ hãi đến lập tức đạp đạp đạp lui về sau vài bước.

"..."

Tư Lăng nhìn mâm linh quả, phát hiện đều là thứ tốt, mà mấy linh quả màu lửa đỏ phía trên cùng vừa to vừa mơn mởn, trên da giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, toả ra mùi thơm ngọt ngào, khiến cho tên ham ăn Tiểu Khôi kia không chịu nổi duỗi cổ lại đây mổ một phát. Sau khi nuốt trọn thì phát ra một trận "chiếp chiếp chiếp" vui sướng.

Đây là Hỏa Diễm Quả? Rốt cuộc trồng được rồi sao? Hỏa Diễm Quả được xem là linh quả cao cấp trong các loại linh quả, bình thường muốn nở hoa kết trái thì ít nhất cần một ngàn năm; Tiểu Yêu Liên chỉ dùng mười mấy năm đã kết quả, không thể không nói Mộc Linh khí quá lợi hại, ở phương diện gieo trồng linh thảo, linh thụ quả thực là một thiết bị gian lận.

Tư Lăng càng thêm kinh ngạc.

Tiểu Yêu Liên lấy lòng nói: "Tư công tử, Hỏa Diễm Quả đã chín rồi, tổng cộng ra được hai mươi quả, ngài cứ ăn thoả thích."

Ai nha, còn ăn thoả thích, không tiếc như vậy sao?

Nhìn Tiểu Yêu Liên rụt rè nhìn mình, hai con mắt màu đỏ ngấn nước mắt, vẻ mặt tội nghiệp nhìn mình, trong lòng Tư Lăng lại có loại cảm giác  như đang khi dễ trẻ con vậy.

Thấy Tư Lăng mặt không biểu cảm ngoắc ngoắc mình, Tiểu Yêu Liên rốt cuộc nhịn không được bước chân ngắn đi tới, vô cùng ủy khuất ôm ngón tay Tư Lăng hu hu khóc lớn. Tư Lăng vỗ vỗ đầu nó, cũng cầm một quả Hỏa diễm lên gặm, hoả linh lực nồng đậm trong quả làm cho hắn nheo mắt lại, lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Ăn xong thịt quả, Tư Lăng nhìn hạt trong tay, trong hạt ẩn chứa hỏa linh lực cũng không nhiều, bất quá trong nhân của hạt lại là một ngòi lửa bị nén lại, sau khi bóp nát thì đột nhiên nổ tung lên, xuất hiện một ngọn lửa.

Đảo mắt thì nhìn thấy vẻ mặt cũng thèm nhỏ dãi của Quỷ Tu, Tư Lăng thấy Tiểu Khôi ăn cũng được khá nhiều, cũng lấy một quả đưa qua cho hắn, khiến Quỷ Tu cảm động khó hiểu, sau đó bày ra vẻ mặt trung thành và tận tâm. Tư Lăng nhìn thấy mà co giật, trung tâm của cái tên Quỷ Tu này cũng không khỏi quá rẻ mạt, một trái cây đã có thể giải quyết.

Nghỉ ngơi một lát, thân thể điều tiết đến tình trạng tốt nhất, Tư Lăng đột nhiên hỏi: "Tiểu Hồng muội muội,  chủ nhân ngươi đại khái lúc nào mới có thể tỉnh?"

Tiểu Yêu Liên thực ngoan đáp: "Chủ nhân phải dung hợp Tà hỏa, hơn nữa Tà hỏa không giống với những Dị hỏa khác, uy lực ẩn chứa quá thô bạo, có lẽ cần rất lâu đó."

Xem ra trong thời gian ngắn thì Trọng Thiên sẽ không thức tỉnh.

Hiểu được điểm ấy, Tư Lăng cũng không hề để ý tới nữa. Mặc dù Trọng Thiên rất lợi hại, có nó ở bên xem như là có thêm một sức chiến đấu đáng tin cậy, bất quá hắn luôn không muốn nhờ tới Trọng Thiên, cũng vẫn luôn rèn luyện bản thân, cho nên Trọng Thiên tỉnh hay không tỉnh, hắn cũng cảm thấy không quan trọng. Nghĩ thế, Tư Lăng quả quyết dứt khoát nói: "Người Tu tiên nghịch thiên mà đi, nguy hiểm cũng là kỳ ngộ, chúng ta cùng lên thôi!"

Tiểu Khôi & Lâm Dương & Tiểu Yêu Liên: "..." Nói nghe thật giả tạo.

Bày ra khí thế hừng hừng, không biết sợ hãi cũng không thể ngăn cản trái tim "huynh khống" trong ngoài bất nhất của Tiểu Lăng Tử, thấy biểu cảm của ba đứa kia, Tư Lăng cười ha hả, mặt không thay đổi nói: "Nếu đã có thứ đại ca cần, dù thế nào cũng phải thử một chút nha."

Vì thế ba đứa liền bày ra vẻ mặt "Như vậy mới đúng", khiến Tiểu Lăng Tử trong lòng có chút buồn bực, không bao giờ thèm chơi phong phạm kiểu nghệ thuật văn nghệ sĩ nữa.

Kế tiếp, Tư Lăng bắt đầu quan sát ba cái cửa chưa được mở còn lại, màu xanh, màu xám, màu đen. Cứ cảm giác một màu sắc sẽ đại biểu cho một thứ, cửa màu đỏ mở ra chính là đang cất giữ Tà Hỏa, đại biểu cho hỏa; như vậy cửa màu xanh, màu xám cùng màu đen có phải cũng đại biểu tượng trưng cho một thứ gì đó?

Tư Lăng suy nghĩ nát óc cũng không ra, đơn giản là không thèm nghĩ nữa, quay đầu thực dân chủ hỏi ba đứa kia, "Các ngươi cảm thấy mở cửa nào trước mới tốt?"

Ba đứa đồng thời lắc đầu.

Vì thế Tư Lăng ra một cái phương pháp rất không đáng tin, bốc thăm.

Lâm Dương & Tiểu Khôi & Tiểu Yêu Liên: = 口 =, điều này cũng quá không đáng tin.

Phong phạm tiền bối cao lãnh như hoa của Tiểu Lăng Tử đã hoàn toàn vỡ nát trước mặt Lâm Dương.

Cuối cùng bốc thăm ra, là cửa màu xám.

Giống như lúc trước, Tư Lăng ngưng tụ linh lực đẩy cửa, Tiểu Khôi cùng Lâm Dương canh giữ một bên phòng ngừa tình huống đột phát. Bởi vì lúc này thiếu Trọng Thiên, Tư Lăng không thể không chuẩn bị nhiều một chút, thậm chí ngay cả mấy tấm Hồn phù thất phẩm số lượng có hạn vẫn luyến tiếc dùng cũng giao cho Lâm Dương, bảo hắn lúc cửa mở, bất kể là chạy ra thứ gì cũng trực tiếp chụp tới.

Cũng giống như lúc trước, thời điểm cửa mở ra lại là một trận vắt cạn sức lực. Tiểu Khôi che chở Tư Lăng đến một bên để uống linh dịch khôi phục linh khí, Lâm Dương nhìn cũng không thèm nhìn cái thứ lao ra, trực tiếp đem tấm Hồn phù vô cùng trân quý kia đánh ra. Trong nháy mắt, uy lực của vụ nổ khiến cho toàn bộ động phủ đều chấn động, Lâm Dương cũng bị dư uy (uy lực còn sót lại) đánh bay ra ngoài, thực vô dụng phun ra ngụm máu, suy sụp ngã xuống đất.

Thần sắc Lâm Dương có chút kinh hãi, hắn ban đầu cho rằng đây chẳng qua là một tấm linh phù cấp 7, linh phù cấp 7 tuy rằng quý giá, nhưng cũng không phải không mua được, nhưng mà loại uy lực này cao hơn rất nhiều so linh phù thất phẩm, tương đương với cấp 8, thậm chí là linh phù cấp 9.

Bất quá mấy hơi thở, linh lực Tư Lăng khôi phục mấy phần, nhưng nay tình huống không rõ, Tư Lăng cũng không dám yên tâm chờ khôi phục trăm phần mới ra tay. Hắn cầm "Biến hình" trong tay, cảnh giác nhìn lại trong phòng.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có khắp mặt đất là thi thể xé nát, đều là những quỷ vật dữ tợn. Từ những thi thể kia, Lâm Dương nhận ra đó là Quỷ Khôi- một loại quỷ hiếm gặp trong truyền thuyết ở Quỷ giới, nhất thời biểu tình nhìn về phía Tư Lăng rất vi diệu: số phận rốt cuộc là tệ hại cỡ nào mới có thể gặp được thứ này chứ? Lại phải có cái vận khí tốt cỡ nào mới có thể gặp được loại Quỷ Khôi còn chưa lớn lên đã bị một tấm Hồn phù đập nát đây?!.

Tư Lăng cũng mặc kệ Quỷ Tu nghĩ như thế nào, phát hiện thứ trong phòng đã bị Hồn Phù giết chết, lòng vui vô vùng, cũng nhận thức được uy lực mạnh mẽ của Hồn phù cấp cao, trong lòng sung sướng muốn tung hoa, quyết định về sau tuyệt đối phải vẽ nhiều mấy tấm Hồn phù cao cấp để làm át chủ bài.

Gian phòng này cũng không lớn bằng gian phòng màu đỏ lúc trước, bên trong cũng ngửi thấy mùi khó chịu, sau khi tra xét mấy lần phát hiện không có những sinh vật khác tồn tại thì mọi người mới đi vào. Ở đầu phòng tìm ra được một cây anh đào màu xám tro trong chậu hoa.

"Quỷ, Quỷ Anh Đào!" Lâm Dương lắp bắp kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Anh Đào có chút tham lam. Bất quá, rất nhanh lại nhớ tới người bên cạnh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Lâm Dương hiểu rất rõ ràng, bản thân mình bất quá chỉ là một Quỷ Tu cấp thấp, ở trước mặt Tư Lăng thì chẳng được xem là cái gì, thậm chí có thể sau khi bị thương mà tu luyện được đến Trúc Cơ cũng là nhờ Tư Lăng giúp đỡ, cho nên dù Tư Lăng lấy đi toàn bộ mọi thứ ở nơi này thì hắn cũng không dám có một câu oán hận.

Tư Lăng nhìn cây Quỷ anh đào cao bằng nửa người một lát, sau đó nhìn về phía Tiểu Yêu Liên. Nếu là thực vật, đương nhiên là tìm Tiểu Yêu Liên, nhìn xem nó có cần hay không.

Ai biết Tiểu Yêu Liên lại cau cau mày nhỏ, nhìn có chút không thích, giải thích với Tư Lăng: "Tư công tử, Quỷ Anh Đào là Quỷ hoa dùng tinh huyết cùng tinh khí của quỷ vật dưỡng thành, bất quá gốc cây này là do Quỷ Khôi lúc trước dùng tinh khí của chính mình dưỡng thành, mà Quỷ Khôi thì có hạn, cho nên Quỷ Anh Đào vẫn không thể trưởng thành, mới có thể để chúng ta giết chết nhanh như vậy. Quỷ Anh Đào trưởng thành thì lực công kích hết sức cường hãn, thực thích hợp với tu sĩ Mộc Linh căn."

"Ngươi không thích sao?" Tư Lăng hỏi.

"Không thích những thứ phải hấp thu quỷ khí để trưởng thành." Tiểu Yêu Liên lắc đầu, nó thích những loại cây hấp thu linh khí để trưởng thành cơ.

Nghe xong, Tư Lăng gật đầu, sau đó nói với Lâm Dương: "Nếu Tiểu Hồng muội muội không thích, Lâm Dương, ngươi đem nó luyện hóa để dùng đi." Dù sao trong đám bọn họ cũng không có tu sĩ Mộc Linh căn, lấy nó cũng vô dụng, không bằng cho là Lâm Dương có Mộc Linh căn.

Lâm Dương quả thực không thể tin vào vận khí tốt của mình. Đây chính là Quỷ Anh Đào trong truyền thuyết đó, là Dị Thực xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng ở Quỷ Giới, là vũ khí mà tất cả Quỷ Tu Mộc Linh căn hy vọng có được nhất, cứ như vậy cho hắn? Đột nhiên cảm thấy thế giới này quá không chân thật, biết làm sao bây giờ?

Không để ý tới mơ mộng của Quỷ Tu, bọn Tư Lăng lại lui về đại sảnh, bắt đầu đả tọa khôi phục linh lực, dự định lại phá một cánh cửa nữa. Còn lại hai cánh cửa, Tư Lăng hi vọng có thể tìm ra thứ đại ca nhà mình cần.

Lâm Dương dùng ba ngày mới luyện hóa Quỷ Anh Đào xong, hơn nữa sau khi luyện hóa xong thì tu vi từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, thân thể càng thêm ngưng thật 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.