Chương trước
Chương sau
Tư Hàn trở về, làm cho cả Thiên Tông phái đều chấn động.

Đệ tử canh giữ sơn môn sau khi xác nhận thân phận Tư Hàn thì nói chuyện đã không lưu loát, một bộ dáng cung nghênh thần tượng mà đón hắn vào.

Làm huynh đệ của Tư Hàn, Tiểu Lăng Tử hoàn toàn được dính hào quang của đại ca, cũng được đệ tử phái Thiên Tông nhiệt tình thân thiện khoản đãi. Sự nhiệt tình kia làm cho trong lòng hắn nao nao, luôn cảm thấy ánh mắt của bọn họ hết sức quỷ dị, vì thế nhịn không được lại bắt đầu giả vờ, mặt đơ xuất hiện, như thế nào lạnh lùng, như thế nào tự kỷ, như thế nào kinh bạc[1] đều hiện ra rõ ràng.

[1]Chẳng coi ra gì, không có biểu hiện chút tình cảm nào.

Vì thế, đệ tử phái Thiên Tông thầm cảm khái, không hổ là huynh đệ của Tư sư thúc, bộ dạng còn mĩ lệ hơn nữ nhân, hơn nữa đều là mặt than, thực có cá tính nha. Chỉ là, không biết hắn ta có lợi hại như Tư sư thúc hay không, đệ đệ của thiên tài không phải ai cũng có thể làm đâu.

Chớ trách đệ tử Thiên Tông phái tự hào như thế. Nhìn lại trước kia, từ lúc Thông Thiên tháp được ra đời, người có thể lên đến tầng thứ chín thật lác đác không có mấy ai, đều là tu sĩ xuất thân từ đại lục Trung Ương. Hơn nữa cũng không phải mỗi lần đều có người có thể lên tới, phàm là người từng leo Thông Thiên tháp đều biết rõ, độ khó của mỗi tầng của Thông Thiên tháp không phải người thường có thể tưởng tượng được, không cẩn thận thì sẽ mất mạng ở bên trong. Thậm chí từ lúc Thông Thiên tháp ra đời tới nay, trong mấy trăm năm nay chỉ có một người có thể lên đến tầng thứ chín, thật khiến người ta khiếp sợ. Đại đa số mọi người trong vòng thời hạn một năm thì chỉ mới miễn cưỡng lên tới tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, cực ít người có thể làm được. Nhưng Tư Hàn vẫn cứ làm được, còn lên tầng thứ chín trước hai tháng, đây là đánh thẳng vào mặt những tu sĩ đại lục Trung Ương kia, xem bọn họ còn dám coi tu sĩ khinh Tây Cảnh, nói Tây Cảnh là vùng đất man di, toàn sinh ra mấy bọn thô tục quê mùa hay không.

Nghe nói đã 500 năm không có tu sĩ nào có thể thành công lên tới tầng thứ chín, Tư Hàn đột nhiên xuất hiện, quả thật khiến mọi người không kịp trở tay, lúc tin tức truyền về Thiên Tông phái thì mọi người đầu tiên là ngơ ngác, đợi khi phản ứng lại cái người "Tư Hàn" kia là đệ tử môn phái của bọn họ thì, đến cả chưởng môn chững chạc bình tĩnh cũng giật mình nhảy dựng lên, quả thực vui vẻ không biên giới.

Cũng bởi vì Tư Hàn, khiến cho danh vọng của Thiên Tông phái tại Tây Cảnh lại lần nữa tăng lên một tầm cao mới, tin tưởng sang năm Thiên Tông phái mở cửa thu đệ tử thì tuyệt đối sẽ bị chen hỏng cửa.

Tư Lăng nghe vị tu sĩ Thiên Tông phái mặt tròn tươi cười như hoa giải thích, mới biết một ít việc cơ mật, trong lòng cũng vui sướng. Kỳ thật đối với Tu Tiên giới này, hiểu biết của Tư Lăng vẫn thực nông cạn, vừa đến thế giới này liền bị giam, thật vất vả đi ra ngoài, chính là bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, tuy rằng ở thành Minh Hà lăn lộn vài năm, nhưng lại không có sư môn dẫn dắt và tư liệu, biết được cũng chỉ là chút thứ nông cạn. Thật vất vả đi lịch lãm để thêm tri thức thì ai ngờ lại bị giam tại không gian luyện thi 10 năm... Tổng kết lại, không phải quá bi đát rồi còn gì?!.

Tu sĩ kia kể xong chuyện Tư Hàn đại triển thần uy tại Thông Thiên tháp, lại bắt đầu ca công tụng đức của Tư Hàn, từ thần sắc của hắn có thể biết tên này đã biến thành fan cuồng của Tư Hàn. Ở trong mắt hắn, Tư Hàn không phải là nguời, mà chính là nam thần của hắn. Tư Lăng cũng không có bực mình, mặt than nghiêm túc lắng nghe, khiến cho đệ tử kia nói càng thêm hăng hái.

Đợi khi Tư Hàn từ Lăng Tiêu điện đi ra, liền nhìn thấy đệ đệ ngốc nhà mình đang cùng đệ tử luyện khí kỳ của sư môn nhiệt tình ngồi xổm trước cửa quảng trường. Hai người, một nói một nghe, yêu thú màu đen kia nằm sấp trên đầu kéo tóc hắn, cũng nghe kể say sưa, trong mắt thỉnh thoảng xẹt qua chút cười nhạo, không khí thật là hết sức hài hòa, nhưng lại làm cho người có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Vì quái gì đệ đệ ngốc đã là một tu sĩ Kim Đan, lại có thể nghiêm trang cùng ngồi xổm với một tu sĩ luyện khí kỳ tại trước đại điện Thiên Tông phái, còn hớn hở nói chuyện phiếm nữa? Hơn nữa, cái người vừa ra tay liền có thể quét ngang trăm vạn tu sĩ Kim Đan mà bọn họ nói, thật sự là hắn sao? Rốt cuộc thì lời đồn đãi đã khoa trương đến cái trình độ gì rồi?

"Tư Lăng!"

Nghe được thanh âm thanh lãnh như băng này, tu sĩ kia run run, nhanh chóng đứng lên, cung kính kêu lên: "Tư sư thúc." Cùng bộ dáng nước miếng tung bay vừa rồi thật sự là khác một trời một vực.

Tư Hàn thần sắc hờ hững, thản nhiên gật đầu, nói với Tư Lăng: "Chưởng môn sư bá bảo đệ đi vào."

"Biết." Tư Lăng như không có chuyện gì xảy ra mà sửa sang lại quần áo, nghiêm trang nói với vị tu sĩ cũng rất nghiêm chỉnh kia: "Thật là đa tạ ngươi, không biết ngươi tên gọi là gì?"

Tu sĩ mặt tròn kia cung kính nói: "Hồi Tư tiền bối, vãn bối là Phó Minh Tâm, gia sư là Đường Lẫm Nhiên."

"Ồ, thì ra ngươi là đệ tử của Đường đạo hữu, cũng coi như là có duyên." Quả thật có duyên, mới rồi Tư Hàn muốn đi bái kiến chưởng môn trước, tùy tiện gọi một đệ tử đi ngang qua tới để giới thiệu cho Tư Lăng một chút tình huống ở Thiên Tông phái, không nghĩ gọi được là đệ tử của Đường Lẫm Nhiên.

Đường Lẫm Nhiên là Kết Đan ở 10 năm trước, trở thành Kim Đan chân nhân, đã có thể thu đệ tử, người đồ đệ đầu tiên chính là Phó Minh Tâm.

Nghe được lời của Phó Minh Tâm, Tư Hàn nhịn không được mà liếc nhìn Phó Minh Tâm, đại khái cũng kinh ngạc con người đứng đắn khoan hậu như Đường Lẫm Nhiên, thế nhưng lại thu một tên đồ đệ không biết chừng mực như vậy.

Mà bị ánh mắt nhẹ bẫng kia quét đến, Phó Minh Tâm lại kích động. Nam thần thế nhưng cao cao tại thượng bố thí một ánh mắt cho hắn, quá kích động rồi có được hay không, trong vòng mười năm tuyệt đối không tắm rửa, phải lưu lại mùi vị ánh mắt cuả nam thần!

Nhìn rõ biểu cảm của hắn, Tư Lăng chỉ có thể = 口 =!

***************

Đi theo phía sau Tư Hàn vào Lăng Tiêu điện, trong lòng Tư Lăng có chút khẩn trương, loại tâm tình khẩn trương này giống như sợ mình ở trước mặt sư môn trưởng bối của đại ca mà làm sai việc khiến đại ca mất mặt. Hơn nữa một khi hắn khẩn trương, liền sẽ theo bản năng bày ra cái mặt đơ, nhìn trong mắt người bên cạnh chính là lãnh diễm cao quý, kiêu ngạo lạnh lùng, không dễ ở chung, làm người ta rất muốn đánh cho một trận.

Bất quá chưởng môn Thiên Tông phái - Thanh Nguyên chân quân lại là một tu sĩ Nguyên Anh nhã nhặn ôn hòa, cũng không biết có phải nể mặt Tư Hàn hay không mà không có bị bộ dạng của Tiểu Lăng Tử chọc giận, hết sức thân thiết nói: "Nghe Tư Hàn nói, ngươi nguyện trở thành Khách khanh trưởng lão Kim Đan của Thiên Tông phái?"

"Đúng vậy." Tư Lăng mặt mày nghiêm túc nói, hi vọng làm như vậy có thể tỏ rõ sự thành tâm của bản thân. Hắn rất thành tâm muốn đi theo bên cạnh đại ca làm người vô hình, chăm chỉ tu luyện, mỗi ngày đều hướng về phía trước.

"Rất tốt." Thanh Nguyên chân quân mỉm cười gật đầu, không nói hai lời liền đáp ứng, sau đó tự mình đưa cho Tư Lăng một khối ngọc bài đại biểu cho thân phận Khách khanh trưởng lão của Thiên Tông phái. Thân phận ngọc này là Thanh Ngọc chân quân tự mình dùng linh lực của tu sĩ Nguyên Anh truyền nhập tên của hắn vào, dùng để chứng minh người đảm bảo cho vị Khách khanh trưởng lão Tư Lăng này là ông.

Chỉ đơn giản như vậy? Không cần tra xét xuất thân, cũng không cần lập khế ước? Nhưng lại được thư đảm bảo từ chưởng môn?

Thanh Nguyên chân quân cười nói: "Ta tất nhiên là tin tưởng Tư Hàn, việc khác ta sẽ nhờ Chấp sự trưởng lão dẫn ngươi đi làm."

À à, thì ra đây chính là chỗ tốt của việc bên trên có người sao?

Tiểu Lăng Tử được đi cửa sau tất nhiên là nghiêm túc nói cảm tạ một phen, sau đó Thanh Nguyên chân quân liền để Tư Hàn đi tìm sư phụ hắn - Thanh Ngọc chân quân, Tư Lăng cũng được một đệ tử Chấp Sự đường mang đi lựa chọn động phủ.

Đệ tử Chấp Sự đường kia cũng có chút lanh lợi, dẫn Tư Lăng đi tới dãy núi phía đông Thiên Tông phái, nói với Tư Lăng: "Tư tiền bối, linh khí vùng này có nồng độ trung đẳng trong mấy trăm vạn ngọn núi của chúng ta, qua Thanh Liên Phong cùng Bách Hoa Phong, là tới Hàn Thủy Phong* mà Tư sư thúc ở."

*Phong ở đây là đỉnh núi.

Thiên Tông phái ở gần với dãy núi Thập Vạn, trong phái có mấy trăm vạn đỉnh núi liền kề nối tiếp nhau, rộng rãi, bao la hùng vĩ. Trong môn phái, ngoại trừ chưởng môn ở Thánh đỉnh - ngọn núi cao nhất ra, còn có bảy Chủ phong (ngọn núi chính) khác, còn lại là những ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên đều có thể được một ngọn núi độc lập làm địa bàn. Những ngọn núi vốn lớn nhỏ không đồng nhất, nồng độ linh khí cũng không như nhau, chỉ trông chờ vào người của Chấp Sự đường an bài. Mà ngọn núi mà Chấp Sự đường phân cho Tư Lăng gọi Thanh Hà Phong, cao tới mấy ngàn trượng, đỉnh núi mây mù lượn lờ, chân núi có một dòng suối nhỏ cùng một mảnh rừng nhỏ.

Nhìn đến ngọn núi mình được phân, Tư Lăng lần nữa cảm giác được chỗ tốt của đi cửa sau, bên trên có người thật là quá sung sướng.

Tư Lăng thầm thoả mãn, sau khi cám ơn đệ tử chấp sự kia, lại cầm bình linh tửu đưa cho hắn làm lễ vật. Đệ tử chấp sự kia vốn có chút không lưu tâm, đợi sau khi rời đi mới cầm bình linh tửu kia xem xét, lập tức hơi biến sắc mặt, trong lòng biết giá trị của bình linh tửu này. Đợi sau khi hắn nếm thử tác dụng của nó thì trong lòng không khỏi may mắn lúc trước thái độ công bằng của mình đã để lại cái ấn tượng tốt cho Tư Lăng, về sau nếu muốn loại linh tửu này, liền có thể tới tìm vị Khách khanh trưởng lão mới tới này giao dịch một ít.

Đương nhiên, Tư Lăng tặng linh tửu cũng là vì quảng cáo cho linh tửu của mình. Không gian Hồng Liên sản xuất linh quả ngày càng nhiều, thuật ủ rượu của Tiểu Yêu Liên càng lúc càng tăng cao, linh tửu giấu tại không gian Hồng Liên đã có mấy ngàn bình, bọn họ uống không hết, nên đem những linh tửu phổ thông kia ra ngoài bán kiếm linh thạch cũng không sai. Đương nhiên, Tư Lăng cũng vì phát triển nhân mạch của mình, về sau thu thập linh quả cho Tiểu Yêu Liên cũng tiện hơn một ít.

Bay đến trước núi Thanh Hà, Tư Lăng cầm ngọc bài mà đệ tử Chấp sự giao cho hắn ném về hướng ngọn núi, sau đó mang theo một chim, một thú, một yêu thực nhà hắn cùng vào động phủ trong núi Thanh Hà. Ngọn núi này đã có tiền nhân xây sẳn động phủ, tựa như cái phòng thô, có thể bố trí theo ý thích của mình. Đương nhiên, nếu không thích thì cũng có thể tự mình xây lại.

Tư Lăng cũng không xoi mói với chỗ ở, sau khi dò xét một lần thì cảm thấy không có chỗ nào cần cải biến, dùng Thuật tẩy trần làm sạch bụi bẩn trong động phủ, rồi bắt đầu mang theo ba con yêu hào hứng bày trí lại động phủ mà bọn họ sắp sửa ở thời gian rất lâu.     

********************

Tư Hàn dừng lại trước động phủ tại Bách Luyện Phong, đồng tử đang dùng thuật Phong Quyển quét lá rụng trên bãi đất trống trước động phủ nhìn thấy hắn thì vội chạy tới, khách khí mà xạ lạ nói: "Vị tiền bối này, nơi này là động phủ của Thanh Ngọc chân quân, kính xin dừng lại."

Tư Hàn mặt không thay đổi nhìn hắn, đang muốn mở miệng thì bên trong truyền đến một tiếng quát mắng: "Tiểu tử thối, còn không tiến vào?"

Đồng tử kia nháy mắt biểu cảm như tan biến theo gió: = 口 =! Chỉ có đệ tử chân truyền của chân quân mới có thể gọi là Tiểu tử thối, vậy vị tiền bối lạnh đến trong xương này là vị sư thúc nào thế?

Đạo đồng là mới tới mấy năm nay, bày tỏ chừng từng gặp mặt vị băng sơn này. Đắc tội băng sơn rồi, biết làm sao bây giờ?

"Dạ, sư phụ."

Tư Hàn vòng qua đồng tử kia, bước về hướng động phủ.

Đi vào động phủ, Tư Hàn liền nhìn thấy sư phụ nhà mình - Thanh Ngọc chân quân, còn có hai vị sư huynh, sư tỷ.

"Sư phụ, đại sư huynh, nhị sư tỷ, đệ đã trở về." Tư Hàn tiến lên hành lễ.

Nhìn thấy tiểu đồ đệ / tiểu sư đệ mười mấy năm không về, Thanh Ngọc chân quân cùng hai vị sư huynh tỷ đều hết sức kinh hỉ. Thanh Ngọc chân quân vốn có chút tức giận đệ tử này gan lớn bằng trời, chạy tới nơi nguy hiểm như Ma Giới kia ngẩn ngơ suốt 10 năm không nói, lại còn cưỡng chế Kết Đan, vẫn đang chờ sau khi hắn trở về thì phải giáo huấn hắn một trận; nhưng bây giờ nhìn thấy, phát hiện vui sướng nhiều hơn tức giận. Đặc biệt, khi tin tức Tư Hàn là người đầu tiên lên tới Thông Thiên tháp tầng thứ chín truyền đến, thì làm cho người sư phụ như ông thể diện tăng gấp bội, cảm giác đã áp được bọn Thanh Vi chân quân một đầu, tức giận cũng tiêu tan gần hết.

"Tư sư đệ, trở về là tốt rồi." Đại sư huynh Nghiêm Hạo vui mừng nói, hắn cũng là một trong những người biết tiểu sư đệ lưu lạc tới Ma Giới.

"Tư sư đệ, tu vi của đệ đã cao hơn sư tỷ rồi, có thể cho sư tỷ một chút mặt mũi hay không chứ." Nhị sư tỷ Trương Như Hiệp cảm khái nói.

Tư Hàn mặt không chút thay đổi, "Sư tỷ chỉ cần cố gắng tu luyện, rất nhanh là có thể đuổi kịp."

Trương Như Hiệp lập tức bị hàn khí ngùn ngụt kia đông lạng nổi da gà, không dám trêu đùa tiểu sư đệ băng sơn này nữa.

Biết tiểu đệ sư trở về tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói với sư phụ, Nghiêm Hạo cùng Trương Như Hiệp cũng thức thời cáo từ rời đi, trả lại không gian cho bọn họ.

Đợi sau khi đại đồ đệ rời đi, Thanh Ngọc chân quân mới cẩn thận nhìn tiểu đồ đệ, chân mày hơi chau lại, kiểm tra thân thể hắn, phát hiện không gặp phải vấn đề tu vi tăng quá nhanh khiến căn cơ bất ổn, mới yên lòng. Bất quá, Tư Hàn có thể trong mười mấy năm ngắn ngủi mà tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ, cũng làm cho ông ta có chút kinh hỉ. Ông xưa nay biết đệ tử này thiên tư trác tuyệt, vạn năm khó gặp, là đệ tử tư chất tốt nhất trong sáu người, lại không nghĩ rằng nghịch thiên đến trình độ này.

Tư Hàn cũng không giấu diếm ông chuyện gì, đem sự tình mười mấy năm qua từng việc từng việc báo cho biết. Tuy rằng đã có đệ tử trở về trước báo cáo về việc ở Thông Thiên tháp, bất quá Thanh Ngọc chân quân vẫn kiên nhẫn nghe kể. Đợi sau khi nghe xong, Thanh Ngọc chân quân phát giác người đồ đệ này trừ 10 năm ở Ma Giới kia, những thời gian khác đều ở cùng một người, hơn nữa người kia ảnh hưởng khá lớn với tiểu đồ đệ của mình, khiến cho một trạch nam tu luyện cuồng luôn mặc kệ mọi chuyện biến thành ông quản gia.

"Đệ đệ con xem ra phẩm hạnh cùng tâm tính cũng không tệ." 

Thanh Ngọc chân quân cảm khái nói, ông cứ tưởng rằng người bị trục xuất khỏi gia tộc nhất định là phẩm hạnh không tốt, lòng mang oán hận, nhưng khi nghe xong lời Tư Hàn kể, ngược lại cảm thấy lúc trước mình nghĩ sai rồi. Cả thứ động lòng người như Dị hỏa mà cũng có thể không chút tham luyến tặng cho huynh trưởng, rõ ràng chính mình cũng có hỏa linh căn, có thể thôn phệ, cho nên hắn ta là tên ngốc sao?

Tư Hàn gật đầu, "Đệ đệ của con tất nhiên không sai."

Mặc dù mặt mũi không chút thay đổi, vẻ mặt thanh sương, nhưng mà Thanh Ngọc chân quân đều đã sờ thấu tính tình đệ tử này, sao không phát hiện sự tự hào trên gương mặt băng sơn kia, không khỏi có chút hắc tuyến.

Lại hỏi kỹ sự tình của đệ tử tại Thông Thiên tháp, rốt cuộc biết được đồ đệ này vì sao có thể trở thành người đầu tiên sau 500 năm bước lên được Thông Thiên tháp tầng thứ chín, trong lòng đột nhiên bắt đầu tò mò với cái người Tư Lăng này. Trong khoảng thời gian đó, nếu hai huynh đệ không giúp đở lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau, thậm chí cuối cùng khi đối mặt với sự hấp dẫn của Tiên khí và danh lợi thì dứt khoát lưu loát lựa chọn, Tư Hàn tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy, đơn giản như vậy mà lên đến tầng thứ chín, lấy được Tiên khí. Đây rốt cuộc là có bao nhiêu ngốc mới có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, đem hết thảy đều nhường cho huynh trưởng?

Thanh Ngọc chân quân đặt những cảm khái đó ở trong lòng, quyết định lúc nào rảnh rỗi thì đi tới vây xem đệ đệ ngốc của tiểu đồ đệ một chút, dù sao người giờ cũng đã ở Thiên Tông phái, không sợ hắn chạy.

Nói ngắn gọn chuyện của mình xong, Tư Hàn lấy ra cái Trần thế kính, nói: "Sư phụ, cho người."

Đó là tiên khí nha! Dù là Thiên Tông phái giàu có như vậy cũng chưa có tiên khí làm bảo vật trấn phái đâu, thật khiến Thanh Ngọc chân quân có chút kích động.

Thanh Ngọc chân quân cố gắng khống chế biểu tình, tuy rằng tiên khí là khó được, nhưng lại không có bất kỳ ý niệm tham lam nào, nghe tác dụng của nó xong, liền biết thứ này giao cho sư môn là tốt nhất. Ông còn có chút vui đùa nói: "Con lúc trước không phải nói muốn đem Tiên khí tặng cho đệ đệ ngốc của con chơi sao?" Trong lòng không thể không mắng đồ đệ này thật là đứa ngốc, còn không biết là cái tiên khí gì mà đã quyết định tùy tiện tặng người khác. Bất quá, có loại ca ca ngốc này thì mới có loại đệ đệ ngốc kia chứ.

"Hắn không ngốc!" Tư Hàn lạnh lùng nhìn ông, nói: "Tư Lăng không cần thứ này."

... Cho nên, thứ đệ đệ ngốc nhà ngươi không cần mới có thể tưạ như rác mà ném cho sư môn sao?

Thanh Ngọc chân quân đột nhiên cảm thấy đồ đệ này thật là quá chướng mắt, nhận lấy Trần thế kính, tùy tiện đặt một bên, hừ một tiếng nói: "Được rồi, tiểu tử thối, nếu không có việc gì nữa thì cút đi, đừng có ở trước mặt lão già này làm chướng mắt."

Tư Hàn không có cút, thong dong đứng dậy, nói: "Lão già, con đi đây."

"Cút!"

Ra khỏi động phủ, Tư Hàn nhìn thấy đạo đồng kia đứng trước động phủ khổ sở nhìn mình, hình như sợ hãi mình sẽ trừng phạt vì hắn vô lễ lúc trước.

Trực tiếp đi qua.

Đạo đồng thở phào một cái thật to, lòng nói vị này sư thúc quả nhiên như tin đồn vậy, vạn sự không để bụng, chỉ cần không tùy tiện khiêu khích hắn, một chút va chạm nho nhỏ thì hắn chưa bao giờ sẽ để trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.