Đây là một vùng đất Hỗn Độn nhìn không tới cuối.
Đây là một vùng đất Hỗn Độn nguy cơ trùng trùng, cả trời đất chỉ có màu xám tro vô cùng vô tận.
Nơi này có một loại Vô Ảnh vô hình vô dạng, không chỗ nào không thù hợp với màu xám tro của nơi này. Không cẩn thận một chút sẽ bị chúng nó đoạt mất tâm trí, thôn phệ nguyên thần tu sĩ, thân thể trở thành con rối cho chúng nó.
Loại hư ảnh màu tro này tên là Phệ Ảnh, là hung vật do linh hồn tu sĩ bị tổn lạc tại vùng đất Hỗn Độn này biến thành. Chúng nó không có tình cảm, không có ý thức, chỉ biết giết chóc cùng thôn phệ, thức ăn của bọn họ chính là linh hồn người sống, mà nguyên thần của tu sĩ cường đại chính là thứ hấp dẫn chúng nhất.
Tư Lăng sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận nhìn chỗ hư không, sợ mình bỏ sót một chỗ sẽ bị những Phệ Ảnh nguy hiểm kia đánh lén.
Bỗng dưng, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một luồng linh hỏa, công kích một hư ảnh màu tro hướng bên trái. Hư ảnh kia bị linh hỏa công kích, hóa thành một thứ như đầu lâu gào thét chói tai, sau đó biến mất vô hình. Mà Trọng Thiên vẫn ngồi xổm trên vai Tư Lăng cũng phát hiện ra một Phệ Ảnh khác, nó lập tức phun ra một ngụm yêu hỏa giết chết.
Nói thật ra, Phệ Ảnh này chỉ là một hư ảnh màu xám tro, không có hình dạng, mờ ảo như khói như sương, thường hòa làm một thể cùng bối cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2762945/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.