Nguy hiểm lớn nhất trong hồ băng chính là con yêu thú hệ Băng bảo vệ Băng Liên kia, bất quá sau khi nó bị Tư Hàn cùng Trọng Thiên liên thủ giết chết thì không còn nguy hiểm gì nữa. Vì lẽ đó, lần này đi lấy ngọc tủy vạn năm Tư Hàn đồng ý dẫn Tư Lăng đi theo.
Trải qua mười mấy ngày tu dưỡng, lại thêm mỗi ngày uống nửa bình Mộc Linh dịch, nguyên thần bị thương của Tư Lăng đã khỏi hẳn, đợi khi vết thương trên người Tư Hàn và Trọng Thiên gần như khỏi hẳn thì bọn hắn liền cùng xuống.
Tư Lăng trong miệng ngậm lấy Tị Thủy Châu, lặn mất ba ngày mới tới được đáy hồ. Có lẽ do Băng Liên đã bị lấy đi, đáy hồ tuy rằng vẫn là một vùng rét lạnh căm căm nhưng rốt cuộc cũng không nguy hiểm như trước kia, Tư Lăng chỉ cảm thấy lạnh thôi, kỳ thật vẫn có thể chịu được; đến cả yếu đuối như Yêu Liên mà còn có thể thích ứng. Đương nhiên, loại lạnh giá này nếu ở lâu vẫn khiến yêu thực bị tổn thương do giá rét, cho nên sau khi đến đáy hồ, Tiểu Yêu Liên và Trọng Thiên cùng nhau tiến vào không gian Hồng Liên.
Cái linh mạch này rất dài, Tư Hàn đoán nếu như đưa cho Thiên Tông phái đào lấy, có thể đào cả trăm năm.
Tư Lăng nghe hắn giải thích, liền nhìn hắn, hỏi: "Đại ca phải dâng linh mạch phát hiện cho sư môn?" Có chút quy củ Tư Lăng cũng biết đến, nếu đệ tử môn hạ phát hiện linh mạch mà báo cho sư môn, nhất định sẽ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2762885/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.