Nửa tháng sau, Thủy Sâm Đảo nghênh đón mười mấy người khách, bất quá Đại trận hộ đảo vẫn không mở ra. Thay mặt Đảo chủ, Hàng Ương công tử chỉ phái Tần tổng quản sang đó, dùng ngọc bài của hắn mở Đại trận để bọn họ đi vào, nhưng không thả một người nào ra ngoài.
Lúc này, ở trong lòng những tu sĩ ngoại lai bị nhốt nửa tháng ở Thủy Sâm Đảo không khỏi sinh ra lo sợ không yên. Bọn họ muốn kháng nghị với Thủy Sâm Đảo về hành vi giam cầm này, nhưng Hàng Ương lại là kẻ hung hăng càn quấy không kiêng nể ai; kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn đều bị giết ngay tại chỗ; kể từ đó cũng không còn ai dám đi kháng nghị nữa. Kỳ thực thì mấy đệ tử thế lực lớn không phải không thể ly khai, Hàng Ương công tử vốn không dám đắc tội với bọn họ, bèn sai người khách khí tiếp đón, sau khi được hứa hẹn một ít chỗ tốt thì họ liền rất nể tình mà không rời đi nữa; thấy những đệ tử thế lực lớn còn không thèm rời đi, làm cho đại đa tu sĩ còn lại đành bất đắc dĩ mà ngậm miệng. Mà các loại thủ đoạn hành vi kia cũng khiến cho mọi người lần nữa coi trọng cây linh thảo đã bị trộm ở Thủy Sâm Đảo, tất cả đều suy đoán cây linh thảo bị trộm kia rốt cuộc là cấp bậc gì, lại có thể làm cho Hàng Ương mạnh tay như vậy.
Tư Lăng gần đây đều ru rú trong khách sạn, tu luyện, vẽ bùa, đùa giỡn với hai con yêu, nhàn nhã tự tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2762878/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.