Chương trước
Chương sau
Thủy Sâm Đảo là một hòn đảo ở cạnh duyên hải Nam Hải, trên đảo sinh trưởng đủ loại linh thảo Linh Mộc, diện tích lại vô cùng lớn, từ không trung nhìn xuống, hải đảo có hình như lưởi câu (cái móc),trên đảo rừng rậm dày đặc, chỉ có hướng đông nam là xây dựng thành thị. Mà hải đảo này cũng vô cùng nổi danh ở trong và ngoài biển, một trong số đó là do trên hòn đảo linh thảo linh mộc mọc khắp nơi, hơn nữa niên đại thường khá lớn; không chỉ linh thực linh dược ngàn năm, thậm chí hơn vạn năm cũng có, hấp dẫn vô số tu sĩ đổ xô tìm tới.

Chỉ đáng tiếc chính là, Đảo chủ của Thủy Sâm Đảo là một Trận Pháp Sư cao cấp tinh thông trận pháp, cả hòn đảo bày một cái trận pháp cấp 8, tu sĩ bình thường không dễ dàng ra vào, khiến người ta chỉ có thể chảy nước miếng với những linh thảo linh mộc trên đảo.

Ở hải cảng trước Thủy Sâm Đảo, tu sĩ giữ đảo thấy một thanh y tu sĩ ngự kiếm bay đến, lập tức dựng lại tinh thần, chặn lại, chờ khi nhìn rõ dung mạo của thanh y tu sĩ này thì đều sững sờ, mắt lộ ra vẻ kinh diễm, qua một lúc lâu mới bảo vệ được tâm thần. Thấy đối phương vẻ mặt lành lạnh, sắc mặt không vui nhìn bọn họ, làm họ không khỏi có chút lúng túng, sau khi bảo đối phương nộp phí vào đảo mười khối linh thạch thì đưa cho hắn ta một tấm Thông hành bài.

Trên bả vai của thanh y tu sĩ này có một con yêu thú cấp thấp ngồi xổm, nó thấy hắn ta nhận lấy Thông hành bài, còn hiếu kỳ mà duỗi móng vuốt ra đụng vào, lập tức bị thanh y tu sĩ kia cất thẻ bài đi.

"Dung mạo như vậy... So với Hàng Ương công tử còn xuất sắc hơn mấy phần, nếu để Đảo chủ nhìn thấy, chỉ sợ..."

"Thôi quên đi, Hàng Ương công tử nếu nhìn thấy người này, tuyệt đối không thể để hắn sống sót, đỡ cho Đảo chủ lại muốn di tình biệt luyến [1]."

[1]Thay lòng đổi dạ.

Âm thanh hai người này rõ ràng lọt vào trong tai, Tư Lăng đi đã xa vẫn nghe được, trong lòng có dự cảm xấu, sờ sờ mặt, quyết định lần tới vẫn nên đổi khuôn mặt đi.

"Tư công tử, bọn hắn đang nói huynh đó." Tiểu Yêu Liên truyền âm nói.

"Ta biết." Tư Lăng vừa đáp lời vừa quan sát thành thị trên Thủy Sâm Đảo, có vẻ chủ nhân đảo này là người bài xích kẻ ngoại lai, cho nên so với thành thị ở các hải đảo khác, nơi này cũng có vẻ nhỏ hơn rất nhiều.

"Tư công tử, chúng ta lúc nào mới vào rừng hái linh quả?"

"Không vội, chờ ta thăm dò rõ ràng tình huống đã."

Tiểu Yêu Liên nhất thời chỉ có thể thất vọng mà lăn qua lăn lại ở trong tay áo Tư Lăng.

Lại nói, bọn hắn sở dĩ tới nơi này, cũng là có nguyên nhân. Mười ngày trước Tư Lăng và Trọng Thiên nhất thời hưng phấn cho nên không cẩn thận đùa giỡn Tiểu Yêu Liên đáng yêu đến phát khóc, vì dỗ nó, Tư Lăng không thể không đáp ứng dẫn nó đi hái linh quả. Mà Tiểu Yêu Liên ""được voi đòi tiên"",  sau khi cảm nhận địa phương phân bố linh thực ở Nam Hải, nó chọn linh quả ở Thủy Sâm Đảo. Tư Lăng lúc đó lập tức đáp ứng nó, nhưng đợi khi biết được Thủy Sâm Đảo là nơi nào, suýt chút nữa muốn đổi ý, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa mũi mà đồng ý.

Vì thế Tư Lăng hôm sau liền cáo biệt đại ca, mang theo hai con yêu rời khỏi Lưu Tiên Đảo, ngồi Phi Thiên Thuyền bay mười ngày mới tới. Mà Tư Hàn thì ở lại Lưu Tiên Đảo chờ Đảo chủ Lưu Tiên Đảo trở về.

Quên đi, mau mau hái, hái xong thì cùng đại ca bế quan tu luyện thôi.

Như vậy nghĩ, Tư Lăng xác định mục tiêu, đi tìm gian khách sạn ở lại, rất mạnh tay mà nộp một tháng tiền thuê nhà.

Thủy Sâm Đảo lấy Linh Thảo Linh Mộc để nổi danh, vì lẽ đó rượu và thức ăn trong khách sạn đều lấy linh thực làm chủ, chế biến ăn rất ngon, hơn nữa còn vô cùng biết phối hợp, chế biến thức ăn chay đã đạt đến trình độ cao nhất là giữ lại được linh lực của linh thảo trong thức ăn, ăn vào bụng rồi vẫn có thể cảm giác được hàm lượng linh lực vô cùng cao, có thể sánh với nuốt linh đan, không trách nhiều người lại hâm mộ tiếng tăm mà đến như vậy.

Tư Lăng ăn hết sức ngon miệng, còn đặc biệt gọi chén nước ép linh quả cho Tiểu Hồng muội muội, khiến nó cực kỳ cao hứng. Chỉ có không thịt không vui - Trọng Thiên là khổ sở, nó không thích gặm cỏ đâu. Thấy hai đứa kia ăn tới cao hứng, Trọng Thiên đại gia rất cáu kỉnh.

"Nhẫn nại một tý đi, chờ sau khi vào rừng, ta liền làm thịt nướng và gà ăn mày cho ngươi." Tư Lăng động viên nói, "Hơn nữa ngươi cũng không muốn Tiểu Hồng muội muội khóc bệnh chứ?"

Trọng Thiên xoay người, dùng mông quay về phía Tư Lăng, tỏ vẻ khinh thường. Có yêu thực nào lại khóc bệnh chứ? Tên này càng ngày càng ngốc không chịu được.

"Tư công tử, Tiểu Hồng sẽ không khóc bệnh đâu." Tiểu Yêu Liên vừa ôm chén nhỏ uống linh quả vừa kháng nghị.

Tư Lăng chỉ là cười cười, đưa tay sờ sờ lá sen trên đầu nó.

Chờ sắc trời dần dần tối lại, Tư Lăng vỗ một tấm Ẩn Thân phù trên người, lại bố trí gian phòng của mình thành dáng vẻ như đang bế quan tu luyện, sau đó mang theo Trọng Thiên và Tiểu Hồng lặng yên ra khỏi khách sạn, chạy về hướng thành tây.

Chẳng mấy chốc liền ra khỏi thành, Tư Lăng đứng ở trước rừng rậm, vỗ vỗ ống tay áo, nói rằng: "Tiểu Hồng muội muội, ra ngoài làm việc nào."

Tiểu Yêu Liên chui ra, Tư Lăng nâng nó trong lòng bàn tay, chỉ thấy nó ngậm ngón tay nhìn về phía rừng rậm.

Trong Thủy Sâm Đảo, không chỉ trên đảo bày trận pháp, thậm chí mỗi một cánh rừng trong đảo này cũng bày trận pháp, ngoại trừ một ít thị vệ trên đảo, những người không có liên quan thì không được vào. Mà lúc này Tư Lăng chính là có ý định lẻn vào, sau đó hái linh quả bên trong.

"Tư công tử, phía đông nam là một ảo trận."

Tư Lăng vừa nghe, liền mỉm cười. Ảo trận mới tốt! Nếu là mấy loại sát trận gì đó thì hắn còn chưa chắc có thể bảo đảm an toàn vượt qua, thậm chí có thể sẽ kinh động thị vệ trong đảo. Nhưng nếu là ảo trận, vậy thì không có gì đáng lo.

Tư Lăng theo chỉ thị của Tiểu Yêu Liên, bước về hướng đông nam, cả người trực tiếp đi vào trong ảo trận.

Trong nháy mắt tiến vào ảo trận, Tư Lăng liền vận hành Huyễn Thạch trong đan điền. Có Huyễn Thạch, tự nhiên là một đường không trở ngại. Đến khi tiến vào rừng rậm, linh khí nồng nặc lập tức phả vào mặt, Tư Lăng gần như muốn bật ra tiếng rên rĩ, đồng thời cũng rõ  vì sao ràng đảo này có thể sinh ra nhiều linh thảo linh thực cao cấp như vậy, hơn nữa bất kể là niên đại hay là cấp bậc đều tương đối cao. Có linh khí nồng nặc như thế, tùy tiện cái linh thảo cấp thấp cũng có thể trở thành phẩm chất thượng đẳng.

"Tư công tử, nhanh một chút đi, mười dặm phía Tây Nam có cây Tuyết Chu Quả! Ôi chao, trăm dặm phía trước còn có một gốc Trường Sinh Quả..." Kích động đến toàn thân càng đỏ rực, Tiểu Yêu Liên hưng phấn kêu lên, quả thực khó lòng dằn nổi.

Tư Lăng tốt tính mà đáp ứng, nghe theo chỉ thị của nó bay về hướng Tây.

*******

Tư Lăng ở trên đảo nửa tháng, hầu như cây linh quả nửa đảo đều gặp trộm. May là Tiểu Yêu Liên bản thân là yêu thực, không làm được chuyện đuổi tận giết tuyệt, chỉ hái những linh quả đã chín, thậm chí sau khi hái xong còn tốt bụng mà đem một ít mộc linh khí do mình tu luyện phân cho những cây linh quả cao cấp kia. Mỗi lần nhìn thấy Tư Lăng đều lắc đầu không thôi.

"Mộc linh khí của người nhiều như vậy, nhanh lấy mấy bình linh dịch cho ta đi." Tư Lăng da mặt rất dầy mà đưa tay đòi hỏi.

Tiểu Yêu Liên lại vội vàng lắc đầu, "Chỉ còn một chút, không thể cho, cho đi sẽ không còn nữa, linh thụ trong không gian Hồng Liên sẽ không thể sinh trưởng." Thấy Tư Lăng đơ mặt mà nhìn mình, Tiểu Yêu Liên có chút sợ hãi mà nói rằng: "Chúng ta nếu hái trái của chúng nó, đương nhiên phải tặng lại ít thứ cho chúng. Chỉ có một chút mộc linh khí, nhưng có thể trợ giúp chúng lớn càng tốt hơn, rất nhanh sẽ có thể tu luyện ra linh trí, sau đó chúng nó sẽ có thể hoá hình."

Tư Lăng sau khi nghe xong, rơi vào trầm tư. Thế giới này, có nhận lấy thì phải có trả giá. Nếu chỉ một mực đòi lấy, sẽ dưỡng thành tập tính lòng tham không đáy, hoặc là sẽ thương tổn tận gốc sự vật, cuối cùng thường dẫn đến tuyệt chủng. Không biết đã có bao nhiêu linh thảo linh thụ Thượng Cổ bị nhân loại một trăm mười triệu năm tùy tiện đòi hỏi đến tuyệt diệt. Loại hành vi này của Tiểu Yêu Liên tuy rằng cảm giác rất Thánh Mẫu, nhưng cũng chưa chắc không phải một loại việc tốt, lưu lại cho hậu nhân một phần vật tư để tu luyện.

Thiên chi Đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc...[2]

[2]Đạo Trời, bớt dư bù thiếu. 

Là trong câu:

"Đạo Trời như giương cung. Cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên. Thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào. Đạo Trời bớt dư bù thiếu. Đạo người chẳng vậy, bớt thiếu bù dư. Ai đem chỗ dư bù đắp cho thiên hạ? Phải chăng chỉ có người có Đạo? Cho nên thánh nhân làm mà không cậy công. Công thành không ở lại; không muốn ai thấy tài mình."

Tư Lăng đạo tâm đột nhiên có tiến bộ, lập tức mừng rỡ đến mặt mày hưng phấn, nâng Tiểu Yêu Liên lên rồi mạnh mẽ hôn một phát trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Sau khi thả đứa nhỏ đã mắc cỡ đến bốc khói xuống để nó tiếp tục hái linh quả, chính mình thì ngồi trên mặt đất, mỉm cười nhìn Trọng Thiên ở trong rừng đuổi thú chọc chim, bé hồng hồng thì ở cành cây nhảy nhót tưng bừng mà hái linh quả, thời khắc này tâm tình vô cùng bình thản.

Lại qua một ngày, bọn hắn lại thay đổi một chỗ khác.

Vì không để tu sĩ tuần đảo trên Thủy Sâm Đảo phát hiện khác thường, Tư Lăng sau khi đi vào thì không hề chạm vào những linh thảo cao cấp kia, lại cách mấy ngày thì chuyển sang nơi khác hái linh quả. Đi vào nửa tháng, đúng là không bị ai phát hiện.

Ngày hôm nay, Tư Lăng thả thần thức ra xung quanh quan sát. Thần thức của hắn to lớn hơn tu vi rất nhiều, phạm vi bao phủ vô cùng rộng rãi, có tình huống gì cũng có thể sớm chuẩn bị cẩn thận. Mà hôm nay, lại phát hiện trong rừng cây cách đó không xa tựa hồ có chuyện.

Trọng Thiên cũng phát hiện, con yêu thú đang hết sức buồn bực kia lập tức nhanh như chớp chạy tới, Tư Lăng chỉ có thể vỗ tấm Ẩn Thân phù trên người, nhét Tiểu Yêu Liên về trong tay áo, nhanh chóng đuổi theo. Chờ khi đến gần mới phát hiện hóa ra là bốn tên nam tu đang vây đánh một nữ tu bị thương. Nữ tu kia dáng vẻ thanh lệ thoát tục, dù lúc này cả người chật vật nhưng không che giấu được sự tao nhã; ăn mặc vô cùng mộc mạc, xem ra là một nữ tu nghèo khó. Cũng không biết mấy nam nhân này bao vây nàng ta để làm gì, nhìn cách bọn họ ra tay thì cũng chưa chắc là muốn giết nàng, tựa hồ chỉ là muốn chế phục nàng.

Tư Lăng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là yên lặng quan sát tình huống.

Rất nhanh, nữ tu này đã bị trọng thương ngã xuống đất, bốn tên nam tu đứng ở xa xa.

"Tịch cô nương, cô chạy không thoát lòng bàn tay của công tử đâu, sao không ngoan ngoãn theo chúng ta trở về?" Một người trong số mấy nam nhân khuyên nhủ.

Dù bị thương rất nặng nhưng nữ tu vẫn cắn chặt hàm răng, căm hận nói: "Ta tình nguyện chết cũng không muốn làm lô đỉnh cho một tên nam sủng! Ghê tởm muốn chết!" Nói xong, còn bày ra vẻ mặt khinh bỉ, chỉ là trong mắt đa phần là tuyệt vọng.

Mấy nam nhân thấy thế, sợ nàng ra thật sự chết đi, tận tình khuyên nhủ: "Sao lại là lô đỉnh được? Hàng Ương công tử rất được Đảo chủ yêu thích, địa vị thật cao, chỉ cần cô cùng hắn song tu, sau này cô cũng không cần tiếp tục lẫn trốn như vậy nữa. Cô hẳn phải biết, cô là thân thể thuần âm, chính là mục tiêu tranh cướp của rất nhiều tu sĩ. Nếu cô theo Hàng Ương công tử, Hàng Ương công tử có thể bảo đảm cho cô không bị lưu lạc làm đối tượng tranh cướp của mọi người..."

Nghe xong một trận, Tư Lăng hiểu rõ, ngạc nhiên nhìn nữ tu tên kia gọi là Tịch Nhược Tầm kia. Thì ra cô gái này là thân thể thuần âm, quả thực là vật đại bổ trời sinh cho nam tu sĩ, chả trách lại bị Hàng Ương công tử nọ chú ý. Loại thể chất này quả thực là lô đỉnh thượng đẳng bậc nhất, cùng nam nhân hoan hảo[3] sẽ có lợi vô cùng. Loại thân thể thuần âm này vô cùng hiếm thấy, trong ngàn triệu người cũng khó xuất hiện một người. Mỗi lần xuất hiện người nào, vận mệnh đều là vô cùng bi thảm, đều sẽ trở thành lô đỉnh cho những tu sĩ cấp cao kia, là nam nhân đều sẽ động lòng thèm muốn.

[3]Ý chỉ chuyện ân ái vợ chồng.

Nói đến Hàng Ương công tử kia, Tư Lăng không khỏi có chút chán ghét. Lúc trước nghe được hai tu sĩ nọ nói chuyện, trong lòng hắn lo lắng, liền hỏi thăm trên đảo, sau đó thật sự không ưa nổi. Hàng Ương công tử này chính là một trong những nam sủng của Vệ Quan Nhai có vô số muội muội và hòn đảo trong truyền thuyết kia. Mà hòn đảo này trên thực tế là một trong những hòn đảo của Vệ Quan Nhai, ông ta vô cùng sủng ái nam sủng Hàng Ương này, bèn đem cả hòn đảo giao cho Hàng Ương quản lý.

Tư Lăng vốn là không muốn quản việc không đâu, nhưng lần này có chút muốn phá hoại chuyện tốt của Hàng Ương công tử nọ. Hơn nữa hắn cũng không chịu nổi cảnh nữ nhân bị ức hiếp làm nhục như vậy; đặc biệt,  Tịch Nhược Tầm này lại là người kiên cường, trong mắt có quyết tâm ""thà chết chứ không chịu khuất phục"", cứu một cái cũng sẽ không thiếu khối thịt.

Đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên một hồi kêu gào thảm thiết vang lên, một bóng đen như là ma quỷ xẹt qua, bốn tên tu sĩ Trúc Cơ này trong lúc không hề phòng bị liền bị giết chết.

Vốn đang chuẩn bị cùng những người này liều mạng đánh cuộc, Tịch Nhược Tầm cũng ngây ngẫn cả người, nàng còn không kịp nhìn thấy ai đã giết những người đó. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi có chút lo lắng người chết kế tiếp chính là mình. Chết tử tế còn không bằng sống vất vả, nếu không phải thật sự bị ép đến tuyệt cảnh, ai lại muốn chết chứ? Tu tiên giả nghịch thiên mà đi, hễ là có một tia hi vọng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh. 

Rất nhanh, Tịch Nhược Tầm liền phát hiện "Người" giết bốn người kia  -- lại là một con yêu thú cấp thấp?

Tịch Nhược Tầm không khỏi có chút sợ hãi, nhìn con yêu thú như con thú con nhỏ nhắn đáng yêu chậm rãi đi tới chỗ mình, luôn cảm giác sau một khắc nó sẽ dùng móng vuốt xé nát mình. Mãi đến tận khi nó đến cách mình năm trượng rồi dừng lại, trái tim của nàng gần như đã ngừng đập.

Cách đó không xa, Tư Lăng đang ẩn thân quan sát, nhìn thấy Trọng Thiên liều lĩnh ra tay, ngoại trừ kinh ngạc ra còn có chút tức giận. Bại lộ như vậy hay lắm hả? Hay là... trên người cô gái này có thứ mà nó cần?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.