Chương trước
Chương sau
Trong đại điện trống rỗng chỉ có tiếng bước chân của hai huynh đệ, nhẹ nhàng mà lại yên tĩnh(?),tiếng vọng vang lên ở bên tai, khiến trong lòng Tư Lăng hiện lên một loại cảm giác tĩnh mịch.

Tư Lăng nhìn nam nhân đi ở phía trước, một bộ đạo bào trắng không dính một hạt bụi, tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi, bóng lưng cao to mà kiên định, tạo cho người ta một loại cảm giác rất an tâm. Nhìn cái bóng lưng này, trong lòng Tư Lăng đột nhiên cảm thấy rất -- thanh thản.

Hai người đi tới một cung điện nào đó, bên trong trống rỗng, có lẽ đồ vật bên trong đã bị tu sĩ đến trước chuyển hết rồi.

Tư Hàn bày một cái cấm chế ở xung quanh rồi mới xoay người nhìn về phía Tư Lăng, hắn dùng một âm sắc đặc biệt rét lạnh nói rằng: “Ám khí không phải xuất ra từ tay nữ nhân đó.”

Tư Lăng có chút bất ngờ với việc hắn đột nhiên giải thích, buồn bực mà nói rằng: “Đệ biết mà.” Bất quá, đại ca, huynh đột nhiên biện giải cho nữ nhân đó làm chi vậy? Theo như phương hướng phát triển bình thường, không phải nên nhân cơ hội mà bôi nhọ nữ nhân kia luôn sao? Làm cho đệ đệ “Vô tri” hiểu lầm mà bỏ đi đó?

Đại ca, huynh không đi theo kịch bản bình thường như thế thật sự có được không vậy?

Tư Hàn thần sắc không đổi, nhưng khi đôi mắt bởi vì tu luyện Huyền Băng Quyết mà càng ngày càng lạnh giá kia yên lặng nhìn hắn, làm Tư Lăng có loại cảm giác đại ca thật sự rất bất ngờ với trả lời của hắn.

Chỉ thấy Tư Hàn nhìn hắn, chậm rãi nói rằng: “Đã như vậy, đệ lúc trước vì sao...”

“Đại ca không phải luôn hi vọng đệ rời khỏi nàng sao?” Tư Lăng hỏi ngược lại, ánh mắt mang theo ý cười đối diện với hắn, trong lòng kỳ thực vô cùng cảm tạ Tư Hàn. Nam nhân này bởi vì huyết thống mà đối tốt với mình vô điều kiện, cũng là nam nhân đầu tiên tỏ ra thiện ý với mình, bất tri bất giác, hắn đã trở thành người thân quan trọng nhất trong lòng mình.

Cảm giác này không xấu, đặc biệt ở trên con đường tu tiên đầy nguy hiểm mà dài dằng dặc này, có một người thân có thể quan tâm lo lắng, Tư Lăng cảm giác mình vô cùng may mắn.

Hai huynh đệ đối mắt nhìn nhau một lúc, Tư Hàn lại đột nhiên thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía bên cạnh hắn, giống như chỗ kia có thứ gì đó vô cùng đáng giá để huynh ấy chú ý tới vậy. Tư Lăng cũng chỉ ngây ngốc mà nhìn theo hướng đó, phát hiện nơi đó căn bản là chỉ có hai cây cột sáng lấp lánh thì trong lòng còn có chút buồn bực. Chờ khi phát hiện Tư Hàn chỉ đơn thuần là dời ánh mắt đi thôi, hắn không khỏi đầy hắc tuyến.

Đại ca sẽ không bởi vì hắn quá ngoan ngoãn mà thẹn thùng đó chứ?

Trong đầu đang Tư Lăng lướt qua cái ý nghĩ vô căn cứ này.

Đại để là vẻ mặt hắn quá kỳ quái, Trọng Thiên nhìn không được bèn trực tiếp vỗ một vuốt ở trên gáy hắn. Tư Lăng theo bản năng mà kêu ối một tiếng, túm nó kéo xuống rồi trợn mắt giận dữ nhìn nó.

Tư Hàn nghe được âm thanh thì xoay đầu lại, nhìn thấy đệ đệ đang cùng một con yêu thú màu đen mắt to trừng mắt nhỏ, đúng là có vẻ hơi trẻ con. Làm trong lòng hắn cảm thấy đệ đệ này mặc dù đã qua bao nhiêu tuổi đầu, kỳ thực vẫn như đứa con nít. Bất quá đối với lời giải thích vừa nãy của Tư Lăng, Tư Hàn cũng hiểu rõ được mấy phần. Tư Lăng cũng muốn nhân cơ hội này mà gạt bỏ quan hệ với Nguyệt Thiên Dạ, cho nên vừa nãy mới có thể hiểu lầm nàng. Nguyệt Thiên Dạ dù sao cũng không phải kẻ ngu dốt, đã biết rõ Tư Lăng quan tâm đến đại ca của hắn, nàng căn bản sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khiến Tư Lăng hiểu lầm-- mặc dù Nguyệt Thiên Dạ cũng ước gì kẻ cản trở nàng qua lại với Tư Lăng là Tư Hàn biến mất.

“Ừ, đệ có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi, nữ nhân kia không thích hợp với đệ!” Tư Hàn lại căn dặn thêm một lần, chỉ lo người đệ đệ "lạc đường biết quay lại" này nếu bị nữ nhân kia tiếp tục trêu chọc lại sẽ tìm về phía vòng tay của nàng ta lần nữa.

Tư Lăng hé miệng nở nụ cười, “Đệ biết, đại ca nói gì đệ cũng nghe.”

Sau đó Tư Lăng lại nhìn thấy đôi mắt xưa nay như bông tuyết, không chút dao động của đại ca có thứ gì đó lướt qua, khóe mắt hơi nhếch lên, sau đó hắn được đại ca sờ đầu.

Ồ ồ ồ... Đại ca sờ ta rồi!

Tư Lăng vừa kích động vừa nhộn nhạo, sau đó đen mặt phát hiện mình dùng sai từ, rõ ràng đại ca là dùng ánh mắt từ ái của huynh trưởng tặng cho hắn một động tác yêu thương giữa huynh đệ với nhau mà.

Nhưng mà, đại ca, huynh có phải đã sờ quá lâu rồi hay không, tóc sắp rối hết rồi kìa.

Tư Hàn lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, hơi nhếch khoé môi mỏng lên một chút, nói một tiếng: “Rất tốt.” Âm thanh có nhiều phần tán dương.

Quả thực là rất tốt! Đệ đệ vẫn còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, tất nhiên sẽ không biết đánh giá người khác, bị một vài nữ nhân bụng dạ khó lường lừa gạt cũng là bình thường. Sau này phải cẩn thận quan sát, dù là muốn chọn đạo lữ song tu cũng phải để người đại ca là hắn giúp đỡ kiểm định, không thể để cho hắn lại tìm loại nữ nhân nguy hiểm, tùy tiện lại nữa vời[1] như thế nữa.

[1]三心二意: (Tam tâm nhị ý): một lòng hai dạ, không chuyện nhất; chần chừ, do dự.

Ngay khi bầu không khí giữa hai huynh đệ hài hòa trước nay chưa từng có, Lý Thanh Ly và nữ tu của phái Thiên Tông đã tìm tới.

Tư Hàn lại khôi phục dáng dấp chẳng bận tâm chuyện gì, chắp tay sau lưng lạnh nhạt lạnh lùng đứng ở đằng kia, khiến người ta không có can đảm tiếp cận. Đệ tử Thiên Tông phái đều biết đại danh của Tư Hàn, cũng biết hắn bởi vì tu luyện công pháp nên cả người tựa như một núi băng di động, hồng trần không nhuộm bẩn, rất ít người đối mặt với hắn mà không luống cuống chân tay.

Lý Thanh Ly tuy rằng được trưởng bối yêu thương đến nuông chiều, nhưng cũng tuyệt đối không phải ngu ngốc, ở trước sức mạnh tuyệt đối, nàng cũng sẽ thu mình lại, đặt mình ở một vị trí thích hợp nhất. Mà hiện tại, nàng chính là dùng thân phận đồng môn sư muội tới tìm, thái độ vô cùng chân thành, khiến người ta không thể sinh nổi ác cảm.

Lý Thanh Ly tới nơi này chủ yếu là bày tỏ với Tư Hàn rằng, mấy ngày kế tiếp nàng muốn cùng đồng hành với Tư Hàn, nàng bảo đảm mình sẽ hết sức không gây cản trở. Mà sở dĩ Lý Thanh Ly quyết định tìm tới Tư Hàn mà không phải đệ tử khác trong phái Thiên Tông cũng là bởi vì sau khi tiến vào động phủ của tu sĩ Thượng Cổ, nàng đã bị cửa lớn tùy tiện truyền tới chỗ gần đây, cũng thất lạc với bọn Đường Lẫm Nhiên, Tô Hồng Phi. Dù sao thì người duy nhất ở đây có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn chính là Tư Hàn. Nếu là bọn Đường Lẫm Nhiên ở đây, bản thân nàng sao có thể bị cái tên như Triệu Thanh kia truy sát được chứ.

“Ta biết Triệu Thanh muốn giết ta là bởi vì ta đắc tội với Nguyệt Thiên Dạ. Trước đó ta đã dùng Linh Lung Cầu để nghe trộm giao dịch của Nguyệt Thiên Dạ cùng Triệu Thanh, cô ta bảo Triệu Thanh tạo chuyện ngoài ý muốn, để ta giống như là không cẩn thận nên mới bị thương trong bí cảnh vậy.” Lý Thanh Ly sắc mặt dữ tợn nói, trong mắt toàn là thù hận thống khổ khắc cốt ghi xương. Nguyệt Thiên Dạ không chỉ cướp nam nhân của nàng, còn muốn giết nàng, nàng sao có thể nhịn được cơn giận này?

Đương nhiên Nguyệt Thiên Dạ sở dĩ muốn giết mình, Lý Thanh Ly cũng biết là do mình tự tìm đường chết trước. Nhưng mà, đối diện với chuyện nam nhân mà mình yêu thích từ nhỏ bị một nữ nhân khác đoạt còn không tính, mà nam nhân kia còn không phải là người duy nhất của nữ nhân kia nữa, trong lòng khó có thể nuốt xuống cơn giận này. Hơn nữa, Lý Thanh Ly kiêu ngạo như vậy cũng hơn phân nửa là do có sư huynh sư tỷ luôn che chở ở bên, nhưng nếu không có bọn họ, nàng cũng sẽ không tự chạy đi tìm đường chết, tính cách nuông chiều cũng thu lại không ít.

Từ lúc bị truyền tống trận đưa tới nơi này, gặp phải Triệu Thanh đột nhiên đuổi giết mình, nàng liền biết những ngày kế tiếp có chút gay go, dù thế nào cũng phải tìm người làm cho Nguyệt Thiên Dạ kiêng dè để ôm bắp đùi. Mà Tư Hàn chính là đối tượng ôm bắp đùi tốt nhất mà nàng có thể nghĩ đến. Không chỉ là bởi vì cô cô nàng - Tịnh Thủy chân nhân có quan hệ thân thiết với Đại sư huynh của Tư Hàn, mà còn là vì tính cách của Tư Hàn.

Tư Hàn, một người một lòng vấn đạo như thế, xưa nay không để ý tới thế gian ồn ào hỗn loạn, chỉ cần ngươi không cản trở hắn, hắn liền mặc ngươi muốn làm gì thì làm. Hơn nữa hắn có Nguyên Anh trưởng lão của Đại môn phái che chở, chỉ cần Tư Hàn không gây ra chuyện Khi sư diệt tổ thì sẽ không có chuyện gì đáng lo cả.

Đương nhiên, Lý Thanh Ly hiện tại cũng biết Tư Hàn kỳ thực còn rất quan tâm đến huynh đệ của hắn- Tư Lăng. Hơn nữa, Lý Thanh Ly có ấn tượng cũng khá tốt với Tư Lăng; lúc trước Tô Hồng Phi sư tỷ cũng lén lút dặn dò nàng, nếu ở bí cảnh lý gặp phải Nguyệt Thiên Dạ, tốt nhất nên theo sát Tư Lăng, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho mình. Lý Thanh Ly lúc đầu không hiểu vì sao Tô Hồng Phi lại dặn dò như vậy, bất quá vừa nãy nhìn thấy thái độ của Nguyệt Thiên Dạ khi Tư Lăng đoạn tuyệt với cô ta, đúng là hiểu rõ được một chút.

Lý Thanh Ly cười khẩy, loại nữ nhân kia có lẽ sẽ đau khổ một lúc, thế nhưng tuyệt đối sẽ không quá lâu, bởi vì ở bên người nàng còn có nam nhân khác mà; như Tiêu sư huynh ngốc nghếch đó chẳng hạn. Chỉ cần Tiêu sư huynh cũng chịu trả giá mọi thứ cho Nguyệt Thiên Dạ, tin chắc Nguyệt Thiên Dạ cuối cùng cũng sẽ tiếp nhận huynh ấy. Tựa như bây giờ vậy, Tiêu sư huynh bất luận làm cái gì cũng đều lấy nữ nhân kia làm đầu, đúng là khiến cô ta cảm động đến không cách nào cự tuyệt ý tốt của Tiêu sư huynh với nàng nữa, tiến tới thái độ ám muội mà cho phép huynh ấy đi theo bên cạnh mình.

Đối với thỉnh cầu của Lý Thanh Ly, Tư Hàn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói một câu “Tuỳ ngươi” rồi không tiếp tục để ý tới nữa.

Lý Thanh Ly cùng một nữ tu khác gọi là Mạc Quân đều biết tính tình của Tư Hàn, cũng không thèm để ý tới sự lạnh nhạt của hắn, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, sôi nổi đi tới trò chuyện cùng Tư Lăng.

Lúc bọn hắn đang nói chuyện, cung điện lại có người đến, mấy người đồng thời nhìn lại. Lúc phát hiện là Nguyệt Thiên Dạ cùng Tiêu Trạc, Lý Thanh kinh thường mà bật một tiếng cười nhạo với Nguyệt Thiên Dạ, lại có chút phức tạp mà nhìn Tiêu Trạc, sau đó xoay đầu tránh né.

Nguyệt Thiên Dạ vốn đang duy trì nụ cười trên mặt thì nhìn thấy Lý Thanh Ly níu lấy ống tay áo Tư Lăng, sát ý chợt lóe lên, sau đó khôi phục vẻ mặt cao ngạo, khẽ nâng cằm nhìn Tư Lăng, chờ Tư Lăng bắt chuyện với mình. Nàng tin tưởng Tư Lăng yêu mình, cho nên nàng cho Tư Lăng cơ hội giải thích.

Nhìn thấy bọn họ, hai mắt Tư Hàn trở nên càng ngày càng giá rét, tùy ý quét mắt nhìn bọn họ một cái rồi xoay người ly khai.

Tư Lăng đuổi theo sát phía sau, cũng không thèm nhìn bọn họ cái nào.

Lý Thanh Ly cùng Mạc Quân thấy thế, cũng đi theo.

Nguyệt Thiên Dạ vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng Tiêu Trạc ngăn cản nàng lại: “Thiên Dạ, xem ra Tư Lăng có chút hiểu lầm với nàng, tin rằng giờ nàng có đi tìm hắn giải thích thì hắn cũng nghe không vô đâu, hà tất phải uất ức chính mình chứ? Hơn nữa thời gian bí cảnh đóng lại cũng không còn nhiều, sao chúng ta không giành thời gian đi tìm bảo vật chứ?”

Nguyệt Thiên Dạ sau khi nghe xong cũng cảm thấy có lý, lại liếc nhìn phương hướng bọn Tư Lăng rời đi, ánh mắt có chút co lại, sau đó chọn hướng ngược lại với bọn Tư Lăng mà đi.

Động phủ của tu sĩ Thượng Cổ trong Huyễn Thiên bí cảnh tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không phải toàn bộ cung điện đều có bảo vật, cho nên những người tiến vào nơi này sẽ không tập trung về một chỗ, mà đều tách ra tìm kiếm khắp nơi. Đương nhiên, người chưa từng tiến vào nơi này cũng không tưởng tượng nổi sự thần kỳ của nó. Rõ ràng lối vào động phủ chỉ có một cái sơn môn, một cái truyền tống trận; nhưng ai ngờ sau khi tiến vào động phủ thì bọn hắn phát hiện được truyền tới trong một cung điện trôi nổi ở giữa không trung. Phía trên mỗi một toà cung điện trôi nổi đều sẽ có một hoành phi nền đen viền vàng viết ba chữ lớn cổ xưa. Trong mấy chữ cổ đó, mọi người cũng chỉ miễn cưỡng nhận ra hai chữ cuối cùng-- Thiên cung.

Cung điện trôi nổi này được gọi là Thiên cung, mỗi Thiên cung nối tiếp nhau bằng thang trời. Ở trong mây mù quấn quít đó, mọi người có thể phát hiện hai mươi tám tòa Thiên cung; còn những cái khác thì lại có cấm chế tự nhiên hoặc là ma thuật cách ly gì đó, không cách gì dò xét hết toàn bộ các cung điện ở nơi này. Bất quá, chỉ riêng hai mươi tám toà Thiên cung này cũng đã không thể thám hiểm hết trong thời gian mấy tháng này được. Đặc biệt các cung điện trong thiên cung còn ẩn chứa các loại kỳ ngộ cùng nguy cơ, đều khiến những tu sĩ Trúc Cơ này chịu không ít thiệt thòi.

Dọc theo đường đi, Tư Lăng cũng từ trong miệng Lý Thanh Ly biết được một ít sự tình liên quan tới động phủ của tu sĩ Thượng Cổ. Nghe nói mỗi một lần bí cảnh mở ra, tu sĩ có thể đi vào động này phủ đều chẳng có bao nhiêu, mà tu sĩ có thể lấy được bảo vật ở nơi này cũng phải trải qua đủ các loại khó khăn gian khổ. Bởi vì mỗi nơi trong động phủ này đều được bố trí tầng tầng lớp lớp cửa ải, thậm chí rất nhiều nơi tu vi của tu sĩ Trúc Cơ là không có khả năng xông vào. Vì thế năm nào tiến vào bí cảnh cũng thiệt mạng rất nhiều tu sĩ. Hơn nữa, lối vào động phủ cũng đã là một cái cửa ải khó khăn. Nó bố trí một cái Huyễn Trận Cửu Chuyển Luân Hồi thời kỳ Thượng Cổ, người không có tâm tính kiên định thì khó có thể vượt qua cửa ải này.

Bất quá lần này tu sĩ tiến vào được động phủ nhiều hơn mười mấy lần so với những lần trước, mà sở dĩ bọn họ có thể đi vào, đều là nhờ vào phúc của Nguyệt Thiên Dạ. Nguyệt Thiên Dạ cũng không phải dựa vào thực lực của chính mình để vượt qua thử thách của Huyễn Trận Cửu Chuyển Luân Hồi, mà là dùng một cái Trùy Phá Trận không rõ cấp bậc để cưỡng chế phá trận xông vào. Trận pháp tuy rằng có thể tự mình hồi phục, nhưng cần tới ba ngày, cho nên liền được lợi cho những tu sĩ đến sau.

“Chúng ta là nhóm người đến động phủ sớm nhất. Trước cả lúc Nguyệt Thiên Dạ phá trận kia. Hơn nữa mấy người bọn ta đều dùng năng lực của chính mình tiến vào động phủ. Trong đó Tư sư huynh là người đầu tiên, thứ hai là cái tên nam tử trẻ tuổi tuấn nhã tên Lưu Nguyệt. Tuy rằng trước giờ chưa nghe qua tên của hắn, nhưng nhìn hắn khí độ bất phàm hẳn là đệ tử xuất thân từ những thế lực lớn kia. Thứ ba chính là Đại sư huynh Đường Lẫm Nhiên, Đường sư huynh...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.