Chỉ là nguyện vọng này không thể thực hiện được, cuối cùng hắn vì cứu Sở Duyệt, chết ở một nơi cách nhà hơn 300km.
- Sư phụ ông ấy…ông ấy có khỏe không? Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể gặp được đồng môn sư muội, lạnh nhạt trên mặt An Kiệt đã có thêm chút tươi cười, nhịn không được mà hỏi tới sư phụ của mình.
- Sư phụ khá tốt, thân thể vô cùng dẻo dai, đánh mấy bộ quyền đều mặt không đỏ, thở không gấp.
Sở Duyệt mở to mắt nói dối.
- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!
An Kiệt cao hứng nhắc mãi, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, nhíu mày hỏi Sở Duyệt:
- Bất quá sư muội, sao em lại ở chỗ này?
- Em học đại học ở đây a! Không biết ngày hôm qua làm sao, có rất nhiều bạn học và thầy giáo biến thành tang thi, em hù muốn chết, tính toán về nhà tìm ba mẹ. Lúc đi đến đây thì đường đã bị chặn, cho nên đến trung tâm thương mại tránh tạm.
Lời này không phải nói dối, Sở Duyệt nói đặc biệt bằng phẳng.
- Nơi này không phải nơi em nên tới, đi! Anh đưa em ra ngoài!
An Kiệt nói xong, liền kéo tay Sở Duyệt đi.
Lời này này vừa lúc hợp ý Sở Duyệt, đi đi đi, đi mau, cùng nhau đi!
Mới vừa ra khỏi hành lang WC, Sở Duyệt đã nhìn thấy Cẩm Tú cầm quần áo trong tay, trở lại.
Nhìn thấy An Kiệt lôi kéo tay Sở Duyệt, Cẩm Tú sửng sốt một chút, ngay sau đó lại châm chọc cười, không nghĩ tới cô ta đã xem thường nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-mat-the-ngan-dam-duong-ve/4392101/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.