Bên trong một ngọn núi cao chót vót, phía trước một hang động, ba cô gái chàng trai mặc áo bông dày ngồi nghiêm túc.
Ngoại trừ chàng trai yên lặng gặm một cái chân thỏ đã nướng chín, hai cô gái còn lại đều bồn chồn không yên.
Hai người thường xuyên nhìn về phía cửa hang, nơi đó có một tảng đá lớn, ngăn cản mọi tầm mắt thăm dò.
"Điện hạ có thể thành công chứ?" Lâm Bảo Bảo có chút bất an giựt đám cỏ xanh trên mặt đất.
Lâu Linh không nói, cô cũng có sự bất an tương tự.
Có điều, Lâm Bảo Bảo nhanh chóng lấy lại sự tín nhiệm mù quáng, cười nói: "Không sao, chúng ta phải tin tưởng điện hạ, cho tới bây giờ anh ấy không bao giờ làm chuyện chưa chắc chắn." Dứt lời, cô dùng một cây côn gỗ cời đống lửa trại trước mặt, trên đống lửa có một cái nồi sắt, bên trong chứa canh thịt nóng hổi.
Cô lấy một cái bát, múc bát canh thịt đưa cho Lâu Linh, nói: "Cậu ăn chút gì đi, tránh để đông lạnh rồi bị ốm."
Vừa qua mùa xuân, thời tiết vùng cao nguyên vẫn rất lạnh, đặc biệt bọn họ rời xa tập thể, ở lại trong núi nên lạnh hơn đồng bằng rất nhiều, uống chút nước nóng giữ ấm là thích hợp nhất.
Lâu Linh cầm lấy rồi uống một ít, sau đó lại buông xuống, chăm chú nhìn vể phía hang động.
Trong lòng cô có chút rối rắm, rõ ràng cô phải tin tưởng năng lực của Lâu Điện, nhưng lại không kiềm chế được nỗi lo lắng.
Chỉ có Đàm Mặc hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-mat-the-doc-sung/4292299/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.