Nghỉ ngơi một buổi sáng, Lâu Linh cảm thấy khỏe hơn nhiều, thậm chí dị năng đã vượt qua cấp không, vững bước bay lên cấp một.
Sau khi trở thành dị năng giả cấp một, Lâu Linh cảm thấy sức lực dồi dào đến mức không dùng hết, tố chất thân thể rất tốt, dường như đột phá giới hạn nào đó. Lấy một ví dụ khá đơn giản, trước kia cô chỉ thúc đẩy được một trăm hạt đậu đỏ, nay con số này là năm trăm, dị năng cấp một gấp năm lần cấp không.
Tinh thần Lâu Linh vô cùng tốt, cô lấy cả hạt mầm thực vật biến dị ra thí nghiệm thì phát hiện càng thuận lợi trao đổi với chúng hơn, một hơi đề cao một gốc cây thanh sắt dài hai mươi lăm mét là chuyện nhỏ.
Với việc mình lên level, Lâu Linh cực kỳ vui sướng, vui mừng qua đi, lại nghĩ tới đám người hàng xóm, tâm tình cô hơi khó chịu. Cô nhìn sắc trời, thấy sắp giữa trưa, suy nghĩ kĩ thì họ vẫn nên đi luôn.
"Thật sự không sao?" Lâu Điện lại lo cô không thoải mái.
Lâu Linh vừa dọn dẹp hạt giống, dùng các hộp sắt nhỏ khác nhau cất giữ nó, rồi bỏ vào ba lô đeo sau lưng, vừa nói rất chắc chắn: "Em không sao, chúng ta về căn cứ đi."
Lâu Điện suy tư một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Khi xe vòng ra khỏi sân, hàng xóm nghe thấy tiếng động cử người ra thăm dò. Lâu Linh ngồi ở vị trí kế bên tài xế trông thấy gã dị năng giả đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-mat-the-doc-sung/2304628/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.