Chương trước
Chương sau
Gặp phải thú biến dị cường đại trong tầng hầm phòng thí nghiệm, mọi người đều run sợ. Tận thế chưa tới một năm, dị năng giả giỏi nhất cũng mới đến cấp ba, thế mà lại xuất hiện quá nhiều thú biến dị trong này, thật khó tránh khỏi việc nghi ngờ những nhân viên nghiên cứu.


Vì mục đích cá nhân, tạo ra nhiều quái vật, cuối cùng khiến tất cả những người trong viện nghiên cứu mất mạng, đáng sao?


"Trước tiên rời khỏi đây đã, gặp thượng tướng Vương rồi nói sau.” Lâu Triển nói.


Bộ dạng của Lâu Triển và Nghiêm Cách vô cùng nhếch nhác, nhìn thôi cũng biết vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt. Vì Lâu Triển có ơn cứu mạng nên mọi người trầm ngâm một lát rồi đồng ý. Mấy dị năng giả của viện nghiên cứu ngập ngừng muốn nói lại thôi, họ định hỏi đống tư liệu ở dưới tầng hầm giải quyết sao giờ; nhưng nhanh chóng bị đội trưởng ngăn lại.


Địa hình phức tạp, thú biến dị cường đại; riêng hai thứ này đã ngay lập tức khiến bọn họ tổn thất một nửa nhân số, giờ muốn quay lại chỉ còn nước chết; thà cứ thoát ra rồi tính sau.


Ngay sau đó, thượng tướng Vương dẫn người đến tiếp ứng. Trong sở nghiên cứu có kha khá zombie lởn vởn, nhưng may chúng đều là cấp thường, cố gắng là diệt được hết. Chính vì vậy, trong vòng hai ngày, mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ zombie nơi đây.


Nhóm Lâu Triển đứng trước mặt thượng tướng Vương, giơ tay chào.


Vương thượng tướng thấy bộ dạng ai cũng chật vật, nói: "Các cậu không có việc gì là tốt rồi!"


Ông nhìn Lâu Điện, thấy anh gật đầu, ngầm hiểu đã lấy được tư liệu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không để dị năng giả của viện nghiên cứu đoạt được là tốt rồi, quyền chủ động sẽ thuộc về Quân đội, họ không cần nhân nhượng với thế lực đứng sau viện nữa.


Đúng lúc này, xuất hiện thêm bóng dáng chật vật của ba người; mọi người quay đầu lại, nhận ra là Phong Thiểu Hoàng, Tần Úy – dị năng giả của viện nghiên cứu khu Tây.


Nhìn những vết máu cùng vết rách trên quần áo hai người, ắt họ đã trải qua một cuộc chiến ác liệt; nhưng khác ở chỗ, ba người từ trên tầng xuống đây.


Tiến vào tầng thí nghiệm, mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm xuống tầng hầm, một nhóm lên trên tầng. Phong Thiểu Hoàng nằm trong nhóm lên trên tầng, đó là sắp xếp của Tần Bồng, với ý định tránh người nhà họ Tần mạo hiểm.


Thượng tướng Vương đi tới an ủi, thuận tiện hỏi tình hình trên lầu.


Trên người Phong Thiểu Hoàng có khá nhiều vết thương, chưa kịp băng bó; người đang được Phong Thiểu Hoàng và Tần Úy khiêng chính là Liễu Cát đã bị thương rất nghiêm trọng và hôn mê. Còn mỗi Tần Úy có vẻ lành lặn, hắn nói: "Những zombie trên tầng rất lợi hại. Ngoài zombie, chúng tôi còn bắt gặp một người khá trẻ tuổi, nhìn anh ta không giống zombie nhưng cũng không phải người của sở nghiên cứu. Anh ta vừa thấy chúng tôi là nhảy lên tấn công. Kỳ lạ ở chỗ, những zombie xung quanh không tấn công anh ta."


Nghe tới đây, ánh mắt thượng tướng Vương lóe lên, những người khác cũng nhìn sang, trong lòng cùng nảy ra một ý tưởng, chẳng lẽ... kẻ kia có khả năng ẩn nấp sự phát hiện của zombie? Hay bản thân anh ta có vấn đề?


"Người kia đâu?"


"Không thấy đâu nữa."


Hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng không có thêm thông tin hữu ích nên thượng tướng Vương dừng hỏi, ra lệnh đưa người bị thương ra khỏi sở nghiên cứu. Phía ngoài có một bãi đất trống, người của quân đội đóng quân tại đó, tầm nhìn mở rộng nên nếu xảy ra chuyện, có thể phát hiện ngay lập tức.


Mọi người lần lượt rời đi, bất chợt ngoái lại nhìn, sở nghiên cứu vẫn yên tĩnh đứng đó, lặng im tĩnh mịch…


***


Thượng tướng Vương để sĩ quan phụ tá đi kiểm lại nhân số. Khi kiểm xong, phát hiện nửa số người chưa trở về, sĩ quan phụ tá xin chỉ thị của thượng tướng Vương, có nên phái người đi cứu viện không.


Thượng tướng Vương nhíu mày, trong sở nghiên cứu ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm bất ngờ; vừa rồi nghe nhóm Lâu Điện báo cáo, ông càng không định phái người tới cứu, tránh việc người thì chưa cứu được mà đã chết thêm người. Sau tận thế, mỗi một sinh mạng đều rất quý giá, trừ khi rất nguy cấp, còn đâu ông sẽ không đồng ý dễ dàng hy sinh sinh mệnh của bất cứ ai.


"Đợi thêm hai ngày. Nếu họ vẫn không đi ra, không cần chờ nữa." Thượng tướng Vương nói.


Sĩ quan phụ tá nhận lệnh, sau đó ra ngoài thông báo quyết định của thượng tướng Vương.


Trước khi vào căn cứ, thượng tướng Vương phân phát đủ thức ăn và nước uống trong ba ngày; lấy ba ngày làm hạn định, nếu trong ba ngày không kịp tập kết thì chắc đã mất mạng.


Phong Thiểu Hoàng và Tần Úy xem xét xung quanh một vòng, đến tận khi được mang ra khỏi sở nghiên cứu, tập trung cùng mọi người, hai người vẫn không nhìn thấy nhóm Tần Bồng, nhất thời trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.


"Cậu Phong, không thấy anh tôi!"


Tần Úy âm trầm nói: "Lúc trước đến hỏi những người khác, bọn họ nói, chiều qua nhóm của anh ấy cũng tiến vào căn cứ cứu viện, nhưng đến tận giờ chưa thấy ra. Hơn nữa, nghe nói, anh ấy đi xuống tầng hầm của sở nghiên cứu.”


Phong Thiểu Hoàng nhíu mày, trực giác cảm thấy không ổn, nếu Tần Bồng xảy ra chuyện gì trong đó sẽ là đả kích lớn đối với nhà họ Tần. Hai gia tộc Phong, Tần xưa nay vốn có giao tình, cũng là bạn hợp tác; nếu không có Tần gia thì nhà họ Phong sẽ bị liên lụy. Cho nên, Tần Bồng không thể xảy ra chuyện.


"Có thể gặp phải chuyện bị trì hoãn, hãy tin vào anh Tần.” Phong Thiểu Hoàng an ủi.


Tần Úy vẫn bất an, tầm mắt chuyển qua lều của nhà họ Lâu, đột nhiên nói: "Anh nói liệu có phải Lâu Triển..."


"Lâu Triển là chính nhân quân tử, làm việc quang minh, sẽ không làm loại chuyện đấy đâu." Phong Thiểu Hoàng đánh gãy suy đoán của Tần Úy.


"Nghe nói tầng hầm toàn thú biến dị nguy hiểm, nên anh Tần mới không cho chúng ta xuống đó.” Không biết những người khác đã lấy được tư liệu chưa.


Nghĩ thế, Phong Thiểu Hoàng nhìn sang khu dị năng giả, phát hiện họ cũng bị thương rất nặng.


Đang lúc hai người nhíu mày suy tư, bỗng có người báo Liễu Cát đã tỉnh. Nghe thấy thế, hai người đồng thời thở phào, coi như có được một tin tốt. Phong Thiểu Hoàng và Tần Úy lập tức đứng dậy tới thăm Liễu Cát.


Lều kia chỉ dựng tạm, không vững chắc lắm, trên mặt đất la liệt quân nhân và dị năng giả bị thương, Liễu Cát nằm trong góc cạnh cửa lều.


Nhìn Liễu Cát có thể ngồi dậy, hai người đều nhẹ nhõm. Liễu Cát là dị năng hệ hỏa, sức chiến đấu không tầm thường, đứng thứ ba trong đội Phong Thiểu Hoàng. Ngoài việc tính khí thất thường khó ưa, thì Liễu Cát không có điểm gì chê trách, rất trung thành và tận tâm với Phong Thiểu Hoàng. Hai người đều không muốn anh ta chết.


"Người đàn ông kia chết chưa?" Liễu Cát dò hỏi.


Hai người biết anh ta ám chỉ đến kẻ đã tấn công bọn họ, Liễu Cát bị trọng thương cũng vì người đàn ông đó gây ra. Ba người luôn có cảm giác kẻ đó chỉ tấn công riêng bọn họ, không hiểu trên người họ có gì hấp dẫn anh ta.


"Trốn rồi."


Liễu Cát chửi thề ầm ĩ, liên tục văng tục, khiến người trong lều phải quay lại nhìn. Sau khi mắng xong, Liễu Cát hỏi tình hình hiện giờ, biết nhóm Tần Bống mất tích, anh ta trầm mặc, sau đó lạnh lùng nói: "Nhóm Tần đại ca đi vào cùng bọn Lâu Triển, vì sao bọn chúng ra được mà Tần đại ca lại không thấy đâu? Sao cậu Phong không đi hỏi? Anh sợ Lâu Điện hả?”


Phong Thiểu Hoàng có chút chần chờ, anh ta không sợ Lâu Điện nhưng không biết phải đối mặt với Lâu Điện thế nào, toàn lờ đi. Giờ bắt anh ta đi gặp Lâu Điện, sau đó phải hứng chịu bị ghẻ lạnh châm chích vô cớ ư? Thật ngớ ngẩn!!


Giờ Tần Úy chẳng quan tâm nhiều đến thế, anh ta chỉ muốn biết tin của Tần Bồng nên đứng dậy đi hỏi.


*****


Nhóm Lâu Triển được phân một cái lều. Lâu Điện rất hồn nhiên dựng riêng một chiếc lều nhỏ ở bên cạnh, để Lâu Linh nghỉ ngơi.


Mọi người nghe kể lại tình huống nguy cấp dưới tầng hầm, rất áy náy; khiến Lâu Linh hiếm khi được hưởng thụ cảm giác cung phụng của một đống đàn ông, được trân trọng như sinh vật quý hiếm vậy! Kết quả đương nhiên bị Lâu Điện mặt than đá hết ra ngoài.


Tần Úy và Phong Thiểu Hoàng đến nơi không thấy Lâu Điện, Phong Thiểu Hoàng bất giác thở phào.


Thấy Tần Úy, Nghiêm Cách lập tức nhớ tới Tần Bồng, trong lòng không khỏi cười lạnh, thừa biết hai người tới đây làm gì. Nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười rất thân thiện, đến khi nghe Tần Úy chất vấn tin tức của Tần Bống, Nghiêm Cách trầm mặt.


"Cậu nghĩ chúng tôi biết tin tức Tần Bồng chắc? Vào đến tầng hầm của viện nghiên cứu, chúng tôi gặp ngay một con nhện biến dị, sau đó bị tách ra. Chúng tôi không ràng buộc gì với Tần Bồng, cũng chẳng phải bố của anh ta, hơi đâu quản chuyện không liên can? Nhóm chúng tôi chẳng cần quan tâm anh ta đi đâu, đúng không? Hai cậu hỏi buồn cười thật, chẳng lẽ chỉ vì nhóm tôi ra ngoài được, còn Tần Bống mất tăm mất tích nên hoài nghi chúng tôi? Sao cậu không nghi ngờ chính Tần Bống đã ra tay với những người đi cùng?”


Phong Thiểu Hoàng ngăn Tần Úy đang tức giận, hỏi: "Anh có ý gì?"


"Có ý gì à?" Nghiêm Cách cười lạnh, "Vết thương trên đùi anh cả chính thằng đó ban tặng đấy, nó nổ súng. Nếu không phải chúng tôi may mắn được cứu, chỉ sợ đã nằm gọn trong bụng con nhện biến dị rồi.”


"Anh có bằng chứng gì mà nói thế!" Tần Úy không chịu được người anh trai vĩ đại của mình bị nói xấu.


Nghiêm Cách mặc kệ hai người lải nhải, trực tiếp xua tay tiễn khách; dù Hoàng Thiểu Phong cùng Tần Úy muốn làm ầm lên, cũng phải nhìn lại mình đang ở địa bàn của ai, thượng tướng Vương còn sắp xếp lính tuần tra, sao cho phép xảy ra đánh nhau?


Trong lều bên cạnh, Lâu Linh nằm trong túi ngủ, vẫn tỉnh táo nên nghe được cuộc nói chuyện của Tần Úy. Nghiêm Cách cố ý nói những lời này, còn không khống chế âm lượng, tất nhiên muốn mọi người xung quanh đều biết việc bẩn thỉu của Tần Bồng: đang đối mặt với thú biện dị nguy hiểm, nhưng vẫn hèn hạ nổ súng bắn bạn đồng hành để tranh thủ chạy trốn.


Dù đạo đức của con người đã dần bị tha hóa sau tận thế, nhưng loại chuyện này vẫn bị người khinh bỉ. Trong lúc nguy hiểm lại bắn lén bạn bè, về sau còn ai dám đi làm nhiệm vụ cùng họ nữa. Cho nên, mục đích của Nghiêm Cách là phá hoại thanh danh của nhà họ Tần.


Lâu Linh cười, cảm thấy Nghiêm Cách thật giống một con hồ ly giảo hoạt; bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không quên chơi kẻ thù một vố.


"Được rồi, em nên ngủ đi!" Lâu Điện nằm bên cạnh, vỗ về Lâu Linh.


Lâu Linh vẫn lo lắng, "Không biết Bảo Bảo thế nào, em thấy bất an.”


Ánh mắt Lâu Điện lóe lên, nói: "Có gì đâu phải lo lắng? Cô ấy rất khỏe mạnh, đợi đến đêm nay, Lâm Bảo Bảo sẽ xuất hiện.”


"Tại sao phải đến đêm?" Lâu Linh có chút giật mình.


Lâu Điện không gạt cô, thì thầm bên tai: “Anh cũng mới phát hiện, cô ấy đang ở cùng một người khác, người kia không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Lâm Bảo Bảo muốn bảo vệ anh ta, định lợi dụng bóng đêm để giúp anh ta trốn thoát.”


"Cậu ấy không sao chứ?" Lâu Linh cũng ghé vào tai Lâu Điện, thấp giọng hỏi.


"Tất nhiên không có việc gì." Lâu Điện dịu giọng; người tốt không trường mệnh, nhưng kẻ phá họa thì sống dai lắm. Có đôi khi, Lâu Điện nghĩ thà Lâu Linh lạnh lùng như Lâm Bảo Bảo, còn hơn lương thiện như này. Không phải Lâu Điện thích mẫu hình như này, nếu trước đây mẹ kế dẫn theo em gái là Lâm Bảo Bảo, khéo anh còn khinh thường. Lâu Điện yêu tính cách của Lâu Linh, ở bên cô, anh cảm nhận được ánh mặt trời, vừa ấm áp lại thoải mái.


Biết Lâm Bảo Bảo bình an, Lâu Linh yên tâm phần nào, không hỏi thêm nữa. Thấy cô an tâm ngủ, Lâu Điện có chút tức giận, cắn nhẹ lên mặt Lâu Linh; vừa thấy để lại vết răng, anh lại đau lòng. Tự làm tự chịu, anh dịu dàng lấy thuốc bôi cho cô.


Đúng như Lâu Điện dự đoán; đến đêm, toàn bộ căn cứ đều tối đen, Lâm Bảo Bảo xuất hiện.


____________


Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Nỗ lực đạp đổ thanh danh của Tần gia!


Mục tiêu của Lâu Điện: Nỗ lực đạp đổ hình tượng của Lâm Bảo Bảo trong lòng em gái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.