Chương trước
Chương sau
Thu thập thỏa đáng, mọi người khởi hành.


Có điều đã gần giữa trưa, mặt trời gần lên tới đỉnh, thời tiết không phải nóng ở mức bình thường, thậm chí làm cho người ta có phần hoài niệm mùa đông. Song tuy rằng nắng gay gắt, nhưng vào lúc giữa trưa cũng là thời điểm tốt nhất, dơi là loài sinh vật về đêm, ban ngày nó nghỉ ngơi, ban đêm hoạt động, mặc dù biến dị, thói quen sinh hoạt của nó không hề thay đổi.


Rất nhanh tới trước cửa đường hầm, mọi người dừng xe.


Lý Thượng muốn núp dưới bóng cây, cho nên tất cả do nhóm Lâu Triển sắp xếp. Lưu Hâm ngốc nghếch, dù là đội trưởng nhưng xưa nay luôn nghe ý kiến Lý Thượng. Sau khi hắn phân tích lợi hại với anh ta một hồi, anh ta quyết định hợp tác với Lâu Triển, mọi chuyện do Lâu Triển chỉ đạo, đến khi vượt qua đường hầm bàn lại là chuyện khác.


Lý Thượng thấy bọn họ dừng lại, sang hỏi: "Anh Lâu, anh Nghiêm, không biết hai anh nghĩ ra cách gì chưa?"


Nghiêm Cách cười mà như không nhìn hắn, nói: "Còn có cách gì, chỉ có nước xông vào."


"Xông vào?" Lý Thượng kinh ngạc, nhớ lại đám dơi biến dị to gấp đôi thời bình mà mình thấy tối hôm qua, da đầu hắn tê dại, vội hỏi: "Từ trận đánh hôm qua có thể thấy chắc chắn số lượng dơi biến dị rất lớn, nếu mạo hiểm lao tới, em e là không qua nổi? Hơn nữa răng bọn chúng cực kì sắc nhọn, nếu nửa đường chúng cắn thủng lốp, đến lúc đó chúng ta không thể đi tiếp."


Nghiêm Cách không chút để ý nói: "Cho nên kế tiếp phải trông chờ vào vận may của chúng ta."


Lý Thượng biết Nghiêm Cách đang định nghĩ cách tính kế mình.


Vẫn đứng bên cạnh, Lâu Triển đột nhiên hỏi: "Các cậu có bao nhiêu dị năng giả?"


Lý Thượng không biết anh hỏi rõ ràng như thế với mục đích gì, hắn liếc Lưu Hâm một cái. Tuy Lưu Hâm hơi ngốc nhưng được cái ánh mắt nhìn người khá tốt. Trước tận thế anh ta chỉ là anh chàng nhà quê lên thành phố làm công, chỉ làm mấy việc chân tay, là loại người trên người luôn có mùi bùn đất. Tận thế bùng nổ, anh ta có dị năng, mặc dù cấp bậc dị năng từ từ tăng cao, anh vẫn duy trì nét mộc mạc, thuần hậu của người nông dân. Bản thân anh ta không quen nhìn đám người Lý Thượng chẳng coi người già trẻ nhỏ như con người, biến phụ nữ trở thành súc sinh. Song những người khác đều làm như thế, mặc dù anh phản đối, người khác cũng bằng mặt không bằng lòng, ngược lại oán trách anh lắm chuyện. Họ nói thời buổi này lấy đâu ra sức lực nuôi mấy tàu há mồm, chỉ biết nói bằng mồm…. Cuối cùng anh ta ngậm miệng.


Gặp được đoàn người Lâu Triển, ngoại trừ cảm giác thực lực bọn họ rất mạnh, thái độ Lâu Triển đối với người già, trẻ con và phái nữ làm cho Lưu Hâm cảm thấy nhân phẩm đội ngũ này không kém, thậm chí còn nảy sinh hảo cảm. Cho nên trước câu hỏi của Lâu Triển, anh không hề lăn tăn, trực tiếp nói số lượng dị năng giả trong đội mình cũng như dị năng tương ứng của họ, mặc kệ Lý Thượng trừng mắt nhìn.


Lý Thượng muốn bảo lưu thực lực, ai ngờ thằng ngốc Lưu Hâm khai tuốt tuồn tuột, làm cho hắn tức giận đến nỗi mặt đen sì.


Lập tức nhóm Nghiêm Cách và Lâu Triển bỏ qua Lý Thượng, thương lượng với Lưu Hâm. Thực ra kế hoạch rất đơn giản, họ chuẩn bị để dị năng giả hệ kim gia cố xe, phòng ngừa con dơi biến dị công phá xe tập kích bọn họ, sau đó là dị năng giả hệ hỏa phóng lửa quần công, dị năng giả các hệ khác cũng dùng hết thực lực.


Biết bên Lưu Hâm có hai mươi ba dị năng giả, chiếm một nửa số người chiến đấu, Nghiêm Cách sắp xếp dị năng giả về các xe, người thường ngoan ngoãn đứng trong xe.


Sắc mặt Lý Thượng biến thành màu đen, hắn có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa tinh thần lực không cao, hiện tại mới cấp một nên bê đỡ thằng ngốc Lưu Hâm có thể lực cường đại mà dễ nắm trong tay lên làm đội trưởng, thực chất do hắn ngầm thao túng. Nhưng hiện nay xem Nghiêm Cách sắp xếp, hoàn toàn phân tán dị năng giả của đội hắn, vốn dĩ hắn muốn để những dị năng giả kia ngồi cùng với mình trong một chiếc xe, dốc hết sức bảo vệ hắn, còn đám người thường, giữ lại chỉ lãng phí lương thực, không bằng trực tiếp quẳng cho lũ dơi làm mồi.


Thấy vậy, Lý Thượng không khỏi có chút oán độc nhìn Nghiêm Cách. Dù muốn phản đối, nhưng thấy bộ dáng Lưu Hâm quyết tâm, hiện tại hắn không dám trực diện chống đối anh ta, song trong lòng hắn cười lạnh một tiếng. Những người bọn Nghiêm Cách muốn bảo vệ để hắn coi xem cuối cùng có thể bảo vệ bao nhiêu người.


Mặc kệ Lý Thượng nghĩ như thế nào, rốt cục Nghiêm Cách và Lâu Triển an bài xong, sau đó gọi riêng người thuộc đội họ đến bàn bạc, còn hỏi Lâu Điện: "Tình huống trong đường hầm thế nào?"


"Tồn đọng rất nhiều, chỉ sợ khó đi, phải bảo dị năng giả hệ thổ dọn bớt." Lâu Điện nheo mắt nói, sau khi anh dùng tinh thần lực tra xét còn phát hiện có vài chiếc xe tải bên trong đường hầm, hẳn là còn có hàng hóa, đến lúc đó nhân cơ hội hốt trọn đưa cho nhà họ Lâu làm vật tư.


Lâu Triển gật đầu, để Nghiêm Cách đi sắp xếp. Chuẩn bị gần xong, anh nói với nhóm Lâu Điện: "Lát nữa vất vả mọi người."


Lâu Điện cười, ôn ôn hòa hòa. Lâm Bảo Bảo, Trần Khải Uy, Dịch Tranh gật đầu răm rắp.


Trên gương mặt Lâu Linh nở nụ cười sáng lạn, cam đoan: "Đại ca yên tâm, chúng em sẽ nỗ lực! Ừm, cũng sẽ cẩn thận!"


Lâu Triển vừa nhìn thấy nụ cười của cô, tâm tình tốt hơn nhiều, vỗ đầu cô, nói: "Hừm, anh tin tưởng tụi em, quả thật phải cẩn thận, mọi chuyện coi an nguy của bản thân lên trên hết."


"Rõ, đội trưởng!" Lâu Linh làm quân lễ, đây là tật xấu lưu lại từ lần trước làm nhiệm vụ.


Lâu Triển hơi buồn cười, xoa đầu cô rồi rời đi.


Chuẩn bị ổn thỏa, mọi người lên xe, bắt đầu lên đường.


Đầu tiên, từ ba gã dị năng giả hệ thổ trong đoàn đẩy mấy chiếc xe chắn đường sang hai bên, mở ra một lối có thể cho hai, ba chiếc xe đi song song. Đây là xe của một vài người sống sót đến được nơi này, cuối cùng mắc kẹt tại đây, từ vỏ xe bên ngoài hoặc trực tiếp mở cửa xe có thể thấy từng có một cuộc chiến đấu thảm thiết, cuối cùng người sống sót bỏ mình ở đây.


Một km đầu tiên trong đường hầm có nhiều xe nhất, ba gã dị năng giả hệ thổ dọn đường cực kì vất vả, thỉnh thoảng cầm tinh hạch bổ sung dị năng. Lâu Triển cũng rõ ràng dị năng giả hệ thổ và hệ hỏa sẽ xuất lực nhiều nhất, cho nên trước đó đã chia cho bọn họ một khoản tinh hạch. Chính vì thế, dị năng giả phe Lưu Hâm mới không phản đối, miễn cưỡng nhận sự sắp đặt này.


Xe tiến vào đường hầm ba trăm mét rốt cục kinh động đám dơi biến dị. Lập tức bao phủ khắp đường hầm là tiếng đập cánh ào ào, khiến da đầu người nghe tê dại. Có vài người đứng trên nóc xe, bao gồm Lâu Điện, Lâu Linh, Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc, Dịch Tranh, Lâu Triển, Hoa Chỉ và ba dị năng giả hệ hỏa bên Lưu Hâm. Trong đó Dịch Tranh và Hoa Chỉ thuộc phe họ, liên hợp với ba gã dị năng giả hệ hỏa cùng dùng hỏa công đánh lũ dơi bên trong đường hầm.


Thêm vào đó, Lâu Linh cũng chỉ huy dây mây biến dị, giương nanh múa vuốt công kích đám dơi biến dị. Dây thường xuân cành lá sum suê, uy lực cực kì lớn, bị cành của nó đảo qua, con dơi bị xé toạc đập mạnh vào tường. Còn một gốc cây thanh sắt khác cảnh giới xung quanh, bảo vệ an toàn cho cô và Lâu Điện, tránh để bọn họ bị dơi biến dị tập kích, nếu bị cắn một cái thì thảm lắm.


Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc đứng cạnh nhau, Lâm Bảo Bảo dùng quả cầu nước như bom, cô ngưng kết quả cầu nước rồi không ngừng ném, thường vang lên tiếng nổ mạnh. Còn Đàm Mặc đối phó với lũ động vật nhỏ này không có tác dụng lớn, may mắn thân thể cậu ta được sở nghiên cứu cải tạo, dung hợp gien khác, có thể phát ra một loại hơi thở làm cho thú biến dị sợ hãi. Mấy con dơi biến dị cũng không dám tiếp cận cậu khiến Lâm Bảo Bảo được lợi lây, chỉ để ý giết địch là đủ.


Lâu Triển có dị năng hệ "kim", ngoài gia cố xe, trong tay anh có một sợi dây thép cực mảnh, mắt thường khó nhìn thấy nhưng cực kì sắc bén. Hơn nữa tốc độ của anh cực nhanh, tỉ lệ trúng mục tiêu rất cao, mặc dù nhắm mắt, cũng có thể đánh trúng.


Mục tiêu của bọn họ là giết đàn dơi như bao phủ cả trời đất này, bảo vệ đoàn xe. Người người giết cho sướng tay, cùng lúc đó dơi hút máu cũng để lại vô số vết thương trên người họ.


Lúc này, Lâu Điện ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỗ con dơi biến dị nhiều nhất chính là gầm đường hầm hoặc là trong khe hở hai rìa, tuy rằng bởi vì quá đen không nhìn rõ dấu vết, nhưng tinh thần lực của anh có thể thu hết hình ảnh của chúng vào trong đầu. Lâu Điện liếc phía Lâu Linh, thấy cô có năng lực tự bảo vệ mình, anh vẫy tay xuất hiện một thanh kiếm, người đột nhiên nhảy lên.


"Lâu Điện!"


Lâu Linh gào một tiếng. Cô nhìn thấy anh lao vào bầy dơi, trái tim như bị treo lên thật cao. Nhưng cô chưa kịp có hành động, bên kia nổ ầm một tiếng, ngọn lửa sáng rực, hơn nữa chỗ bốc lửa đều là trên đỉnh và hai bên rìa đường hầm, mùi thịt cháy khét truyền đến rất nhanh.


Dơi bị ngọn lửa dọa sợ tới mức bay loạn, cũng khiến áp lực của phe Lâu Triển giảm bớt, người trong xe phát hiện cảnh này, vội tăng nhanh tốc độ.


Xe đi trước, phía sau lửa không ngừng cháy, cháy hừng hực, những người khác đứng xem, trong lòng hoảng hốt xen lẫn niềm vui sướng. Hoảng sợ chính vì Lâu Điện to gan, anh ta định diệt hết lũ dơi ở đây. Vui vẻ vlà vì có thể làm cho bọn họ giảm bớt thương vong, sao họ không vui mừng? Thời điểm như thế này, chẳng ai lo lắng đến sự an toàn của Lâu Điện.


Có Lâu Điện phóng hỏa ở bên ngoài, hơn nữa ngọn lửa này còn bị anh khống chế, phân nửa lũ dơi chìm trong biển lửa, cho dù không cháy cũng bị luồng khí cực nóng trong đường hầm làm kinh sợ, dơi bay nháo nhác nên chẳng tập kích bọn họ. Người phía trước chỉ để ý đi về phía trước, đường hầm hơn hai ngàn mét, có dị năng giả hệ thổ mở đường. Chờ bọn họ ra đến ngoài, nắng hè chói chang chiếu lên người, họ cứ ngỡ như mơ, không thể tin nổi mình bình an.


Chỉ có Lâu Linh và Lâu Triển sốt ruột nhất, Lâu Linh nhảy xuống xe, định quay lại. Lâu Triển lo lắng cô làm chuyện ngu xuẩn, vội đuổi theo, túm lấy bả vai cô, không cho cô vào đường hầm, nói: "Không sao đâu, Lâu Điện có thể an toàn trở ra."


Lâu Linh cố quay đầu, đứng gần đường hầm quan sát, chỉ nhìn thấy bên trong đường hầm hắc ám là lửa lớn cháy rực. Lòng cô tràn đầy lo âu, mặc dù biết năng lực Lâu Điện, nhưng về mặt tình cảm cô vẫn lo lắng. Có thể khắc chế không đi vào, coi như cô còn lý trí. Vì dời đi lực chú ý, cô phát hiện có một ít con dơi biến dị bị ngọn lửa đẩy ra ngoài nên nhân cơ hội giết chết chúng.


Đàm Mặc thấy thế cũng chạy tới, cậu có chút lực uy hiếp với dơi biến dị. Cậu đứng ở cửa đường hầm phóng thích khí thế, đám dơi sợ hãi thực lực của cậu không dám lỗ mãng nhào lên. Có điều, vẫn có con dơi không e ngại, trực tiếp lao đầu ra nên bị dị năng giả canh giữ ở đường hầm đánh chết.


Những người khác sớm dừng xe. Vốn dĩ người trong xe không hiểu mô tê, đến khi nghe kể họ mới biết lúc trước có thể nhanh chóng bình an ra khỏi đường hầm, hoàn toàn dựa vào một dị năng giả ở phía sau phóng hỏa.


Đám người Lý Thượng ngó sang, mới phát hiện hóa ra thiếu mất dị năng giả lớn lên giống ‘mặt trắng nhỏ’ kia, không khỏi quay sang phía đường hầm. Lúc này bên trong đường hầm hừng hực ánh lửa, đâm vào ánh mắt đau đớn nên không thấy rõ. Lý Thượng triệu tập tinh thần lực, muốn nhìn rõ ràng một ít, ai ngờ mấy giây sau hắn cảm thấy đau mắt, dường như đầu bị đập một cái, đau như thể sắp vỡ toác ra, sau đó hắn nôn ra một ngụm máu, cả người đổ về phía sau.


"Anh Lý!" Hai gã vội đỡ lấy hắn.


Chỉ thấy sắc mặt Lý Thượng xanh mét, không nói nên lời, ôm đầu kêu đau.


Những người khác ngỡ ngàng, không biết làm sao Lý Thượng đột nhiên biến thành như vậy, nhưng Hoa Chử là dị năng giả tinh thần lực khẽ nói với Nghiêm Cách: "Hắn bị tấn công bằng tinh thần." Sau đó nhìn về phía đường hầm, ám chỉ anh nhìn kỹ.


Nghiêm Cách là người tâm tư nhẵn nhụi, rất nhanh anh phát hiện đám dơi như bị nhốt bên trong đường hầm, như thể chúng trúng ảo giác, bay loạn xạ, không theo một quỹ đạo. Lại nghe Hoa Chỉ giải thích, anh mới biết hôm nay Lâu Điện muốn diệt sạch dơi hút máu —— ai bảo tối hôm qua chúng công kích bọn họ làm cho cô em gái yêu quý mệt gần chết nên sau khi mọi người ra khỏi đường hầm, cậu ta dùng tinh thần lực che kín đường hầm, chế tạo ra lá chắn tinh thần, vây khốn đám dơi hút máu. Nếu có con nào lọt lưới, cũng là do anh sợ chọc người hoài nghi thả ra, bọn họ thừa sức ứng phó.


Ngọn lửa cháy hừng hực, dần dần lan tràn, song cũng chỉ thiêu đốt rìa hai bên đường hầm, khiến những chiếc xe đi qua bình an vô sự.


Không biết qua bao lâu, một bóng người bước ra khỏi đường hầm rực lửa.


Lâu Linh tiến lên đầu tiên, túm lấy tay anh, quét tới quét lui trên người anh, phát hiện anh không bị thương, cô mới thở phào, sau đó hơi bực bội đấm anh một cái nhưng lực rất nhẹ, điển hình tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.


Nét mặt Lâu Điện nhu hòa, trên mặt treo nụ cười dịu dàng ôn nhã, tùy ý để cô giải tỏa hết sự bất mãn, sau đó kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô tỏ ý trấn an.


Mọi người mồm năm miệng mười vây quanh anh, Lâu Điện chỉ mỉm cười, đằng sau lưng anh ngọn lửa đỏ sậm làm nền khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ. Người đàn ông đạp lên ánh lửa bước tới, khuôn mặt sạch sẽ, dịu dàng, tươi cười, dễ trấn an lòng người xao động.


——————


Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Bình an qua đường hầm!


Mục tiêu của Lâu Điện: Giết chết toàn bộ lũ dơi!


Mục tiêu của mọi người: Ách... Xem náo nhiệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.