Chương trước
Chương sau

Nhưng con zombie sơn dương không cho họ thời gian nghỉ lấy hơi, lại tấn công lần nữa, hai cái sừng dê húc vào tường, dễ dàng xuyên thủng một lỗ trên tường đất. Trong phòng còn có Lâu Nghiên, không thể để nó vào nhà đả thương em ấy.


Lâu Linh đứng ở chỗ cao, điều khiển cây thường xuân trực tiếp bảo vệ gian phòng, quan sát tình hình bên kia. Lâu Điện đang ứng chiến với con zombie mèo vô cùng kỳ lạ giống như âm hồn, tạm thời không thể lưu ý đến bên này, những người còn lại phải hợp lực đối phó con zombie sơn dương.


Xem xong, cô nhảy xuống đất, triệu hồi cây thanh sắt lại đây, sai cây thanh sắt ngăn cản zombie sơn dương, tạo chút phiền toái cho nó, cản trở động tác của nó. Nhưng cấp bậc của con quái vật này rất cao, cây biến dị hơi khó khăn giữ chân nó, thậm chí tốc độ cũng không đuổi kịp.


"Mọi người cố gắng bảo vệ mình, đừng để nó làm bị thương!" Thu Dung lớn tiếng kêu, động tác trong tay cô liên tục, xuất ra từng quả cầu lửa ném tới, do tốc độ zombie sơn dương quá nhanh, chỉ có số ít đánh trúng người nó.


Lần đầu tiên Lâu Linh có cảm giác thúc thủ vô sách (1),cấp bậc dị năng của cô vẫn còn quá thấp, đánh tay đôi bất lợi, chỉ có thể điều khiển cây biến dị tận lực vướng chân nó, không giúp được việc gì khác. Chính vì có cây biến dị hỗ trợ, mới giúp những người khác tránh được nó tiếp cận, nếu họ bị húc trúng sẽ bị sừng nó húc chết.


(1) Thúc thủ vô sách [束手无策] : “Thúc thủ” [束手] : Bó tay. “Vô sách” [无策] : Không có cách nào. Cả thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay không có cách nào”. (Credit: Thuật ngữ trong ngôn tình của Beckynatalina.wordpress.com.)


"Chị Linh!"


Thình lình nghe được âm thanh, đầu Lâu Linh nghiêng qua nhìn thì bắt gặp Lâu Nghiên từ trong phòng chạy ra, trên tay em ấy cầm một khẩu súng hình dạng kỳ quái, nói: "Chị Linh, tốc độ zombie sơn dương quá nhanh, bắn không trúng mục tiêu, em sợ sẽ tổn thương đến những người khác, chị có thể dùng cây biến dị xuất hết khả năng buộc chân nó được không?"


Lâu Linh nhớ đến những thứ máy móc mà cá nhân em ấy nghịch trong căn cứ, tuy có sự nghi ngờ, nhưng cô đồng ý rất nhanh. Sau đó lại nhìn thấy em ấy nhanh nhẹn lắp ráp súng, cây súng kia hơi khác biệt với loại ngày thường cô nhìn thấy, nhưng không cho cô thời gian suy nghĩ, Lâu Nghiên đã tìm ra chỗ tiếp cận và ẩn nấp, bắt đầu nắm được dấu vết của zombie sơn dương.


Lâu Linh không cố kỵ tiêu hao hết dị năng nữa, lại truyền dị năng cho cây biến dị, khiến cây biến dị lớn hơn, bền chắc hơn, cô chỉ huy cành cây cuốn lấy bốn chân của con sơn dương biến dị. Cấp bậc của nó cao, sức mạnh vô cùng lớn, cây biến dị bị nó trực tiếp kéo đứt. Có điều chỉ cần vây hãm nó trong mấy giây, đối với Lâu Nghiên mà nói đã đủ.


Oành!


Một bên mắt của zombie sơn dương bị trúng đạn, một tiếng súng khác vang lên tiếp theo đó, con mắt còn lại của nó cũng nổ tung, máu màu đen tanh tưởi văng khắp nơi, con sơn dương càng điên tiết, không để ý tới đòn tấn công của người xung quanh, mà công kích thẳng về phía hai người Lâu Linh. Cô đã sớm mang Lâu Nghiên tránh đi, che chở cô bé đến nơi an toàn, chỉ huy cây thanh sắt bao vây nó.


Roẹt một tiếng, cây thanh sắt quấn trên người zombie sơn dương cũng đứt đoạn. Lâu Linh mượn đống bùn bên cạnh nhảy lên trên nóc nhà, zombie sơn dương xông tới, cặp sừng kia trực tiếp phá hủy toàn bộ phòng bùn đất, khiến cô buộc lòng phải nhảy xuống bên cạnh.


Một bức tường đất dựng thẳng đứng trước mặt bao vây zombie sơn dương nhưng tác dụng không lớn, tường đất kiên trì được vài giây liền đổ sập. Theo đó, đủ loại dị năng đánh vào người nó, làm cho nó càng phát điên.


"Tiểu Nghiên, bắn súng nổ vỡ đầu nó!" Thu Dung kêu lên.


Lâu Linh vội vàng yểm trợ Lâu Nghiên, em ấy lại nhắm bắn vào zombie sơn dương một lần nữa, âm thanh liên tục vang lên, tiếc rằng chỉ tạo ra một vết xướt nhỏ trên đầu nó, không tổn thương nó tí tẹo. Nhìn vậy họ cũng biết cấp bậc con zombie sơn dương quá cao, ngay cả viên đạn đặc biệt bản thân Lâu Nghiên chế tạo cũng không thể làm nó bị thương, khiến người ta có cảm giác bất lực, đành sử dụng hết dị năng. Nếu chỉ dựa vào thực lực, thật đúng là có cảm giác bị sơn dương tùy ý làm thịt.


Ngay lúc dị năng của mọi người đã gần như cạn kiệt thì trên da con sơn dương đột nhiên xuất hiện mấy vết thương, rất nhiều máu đen tanh tưởi chảy ra.


Đuôi mắt Lâu Linh nhìn thấy Lâu Điện vốn tiêu diệt con zombie mèo đã trở về bên cạnh, trong lòng cô không khỏi thả lỏng.


Lâu Điện liên tục bắn mười đầu ngón tay, vì có bóng đêm yểm trợ, ngay cả nhãn lực cực tốt của dị năng giả cũng không thấy anh ra chiêu như thế nào. Trên người con sơn dương lại xuất hiện càng nhiều vết thương, hơn nữa đặc biệt tập trung ở xung quanh cổ.


Những bức tường đất được dị năng giả xây lên sụp đổ ầm ầm, tốc độ Lâu Điện đi qua cực nhanh, kiếm trong tay vạch xuống vài vết thương trên cổ zombie sơn dương, nhanh chóng tách rời thi thể nó. Thân thể nó run rẩy hai lần, đổ rầm xuống đất, chỉ có cái đầu, bởi vì có tinh hạch, miệng vẫn khép mở, dường như muốn cắn cái gì vậy.


Lâu Điện đánh một đạo không gian nhận vào đầu nó, tạo ra một vết thương, mới có thể dùng kiếm phá vỡ đầu nó, móc ra một tinh hạch to bằng quả vải. Không có tinh hạch, rốt cục con zombie sơn dương chết.


Hiện trường là một đống hỗn độn, sập hết phòng ốc, dị năng mọi người đã cạn kiệt. Thu Dung, Triệu Văn và vài dị năng giả nam giới ráng chống đỡ, cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa zombie thú vật khác âm thầm tập kích.


Lâu Điện bỏ viên tinh hạch vào một túi nilon, tiện tay ném vào trong không gian, sau đó đi nâng Lâu Linh thiếu chút nữa đặt mông ngồi bệt dưới đất dậy, phát hiện trên mặt cô là mồ hôi và bùn, cực kỳ chật vật.


"Đã không còn zombie thú, trước hết chúng ta tìm phòng ở nghỉ ngơi đi." Lâu Điện nói.


Nghe vậy, tinh thần đám Thu Dung buông lỏng, mọi người đều ngồi la liệt trên đất, nghỉ ngơi vài phút mới có sức trở lại. Uống liên tục một bình nước để bổ sung lượng nước, sau khi đã nghỉ một lúc, mọi người đi tìm một gian phòng bùn đất bên cạnh làm chỗ ở tạm.


Sau đó, Lâu Điện lấy ra một chiếc đèn năng lượng mặt trời từ trong không gian đặt ở cửa sổ chiếu sáng, rồi kéo Lâu Linh đến bên cạnh xem xét vết thương trên người cô. Khi nhìn thấy một mảng bầm tím trên vai, sắc mặt anh cũng tối tăm.


"Không sao mà, hai ngày nữa sẽ tan." Biểu cảm Lâu Linh không có gì đáng ngại, nhưng khi Lâu Điện cầm rượu thuốc xoa bóp máu bầm cho cô, khóe miệng cô đau đến nhe răng.


Lâu Linh luôn miệng la oai oái, người xung quanh nghe thấy không nhịn được bật cười.


"La cái gì? Xoa cho tan máu bầm ngày mai em mới ít chịu tội!" Lâu Điện không nhịn được cười mắng, trong lòng biết cô la làng như vậy, chỉ muốn dời đi lực chú ý của anh. Nghĩ như thế, lực tay nhẹ đi rất nhiều.


"Đau mà! Kêu thế cũng coi như là một kiểu giải tỏa!" Lâu Linh già mồm át lẽ phải.


Lâu Điện vô cùng dịu dàng ngược đãi cô một lần nữa, mới lấy nước từ trong không gian cho cô rửa sạch người một chút. Người cô toàn mồ hôi và bùn, hôi thối khó ngửi, anh cũng không muốn ngược đãi bản thân, tự nhiên muốn giúp cô sạch sẽ, nhẹ nhàng, mới tiện xuống tay.


Phòng ở bên kia rất nhanh được thu dọn xong, lúc này mọi người thật sự vừa mệt vừa bị thương, Lâu Nghiên bị thương nhẹ nhất xung phong nhận việc đi canh gác, để bọn họ xử lý vết thương trên người trước. May mắn các thương tổn đều là trầy da bên ngoài, cho dù là bị zombie sơn dương đả thương, chỉ cần không bị thương nặng, không cần lo lắng lây nhiễm vi rút zombie.


Cánh tay Thu Dung cũng bị sừng zombie sơn dương đâm trúng, để Triệu Văn giúp cô băng bó, tầm mắt như có như không liếc về phía chỗ Lâu Điện. Trên thực tế, không chỉ cô, những người khác cũng vụng trộm nhìn anh, lần này nếu không có anh, chỉ sợ tất cả bọn họ phải bỏ mạng lại nơi đây.


Tuy Thu Dung nghe Lâu Triển nói thực lực Lâu Điện không tầm thường, nhưng cô không có khái niệm, đêm nay đã tạo cho cô một ấn tượng sâu sắc. Dị năng Lâu Điện tuyệt đối cao hơn mọi người, còn cấp bậc là bao nhiêu, cũng khó đoán. Hơn nữa bọn họ không có cách nào khác thấy rõ công kích của con zombie sơn dương, không biết anh dùng biện pháp gì mà có thể để lại vết thương trên người nó, rồi giết chết nó, quả thực là quá lợi hại.


Sau khi xử lý tốt thương thế bản thân, Thu Dung lại hỏi thăm thương tích những người khác, biết không có gì đáng ngại, cũng không ảnh hưởng nhiệm vụ ngày mai, cô thở phào một hơi.


"Mọi người ngủ trước đi, trừ tôi, A Văn, Tiểu Nghiên gác đêm, đến ba giờ sáng lại thay người." Thu Dung nói, lúc trước bọn họ đã ngủ ba giờ, còn có thể đảm đương ca đầu. Mọi người không có ý kiến.


Lâu Linh đã trở lại bình thường, chờ sau khi dị năng khôi phục, lại đề cao một gốc cây mây biến dị, đặt nó trong góc tường, giúp đỡ canh gác.


Nhìn thấy động tác Lâu Linh, lúc này mọi người nhớ tới công dụng của cây mây biến dị, đêm nay nếu không có cây mây biến dị kéo chân con zombie sơn dương, chỉ sợ bọn họ không thể nắm bắt động tác của nó. Nếu bị nó tiếp cận, tuyệt đối sẽ bị thương vô cùng thảm. Hơn nữa có cây mây biến dị hỗ trợ gác đêm, quả thật an toàn hơn, nó có thể cảnh báo Lâu Linh, cô sẽ phát giác vật lai vãng tới gần trước tiên. Tuy rằng cấp bậc dị năng Lâu Linh thấp, nhưng có cây mây biến dị phụ giúp, xem ra sức chiến đấu của cô không hề yếu.


Trong phòng, Lâu Điện trực tiếp lấy ra túi ngủ đôi trong không gian, quang minh chánh đại kéo cô vào túi ngủ nghỉ ngơi. Những người khác thấy bộ dạng thân mật của hai người họ, liền biết quan hệ của họ, không lắm miệng nhiều chuyện.


Trải qua một đêm mạo hiểm, chỉ sau ít phút, đoàn người ngủ say. Mọi người thay phiên gác đêm, mỗi người coi như được ngủ khoảng sáu giờ, trời đã sáng.


Thừa dịp trời hửng sáng, khi ánh mặt trời không nóng, mọi người đều thức dậy, tùy tiện ăn ít lương khô, uống nước, rồi lên đường. Tố chất thân thể dị năng giả vô cùng tốt, nếu không phải vết thương nặng thì chỉ cần nghỉ ngơi một buổi tối, bảy, tám người đã hồi phục, vết thương trên tay Thu Dung đã khép miệng, mấy ngày nữa có thể lành.


Ngồi trên xe, Lâu Linh mới nhớ tới tinh hạch của hai con zombie thú tối hôm qua, gấp gáp đòi Lâu Điện lấy ra xem. Lâu Điện cầm ra hai viên tinh hạch đã rửa từ trong không gian. Viên lớn là của zombie sơn dương, giống như kim cương, rất xinh đẹp. Viên tương đối nhỏ hơn là của zombie mèo, cũng đẹp như thế, để dưới ánh mặt trời, chiết xạ ánh sáng bảy màu.


Lâu Nghiên hiếu kỳ nhìn một cái, cô không phải là dị năng giả nên không thể cảm nhận được năng lượng bên trong tinh hạch, nhưng khi Thu Dung và Triệu Văn cầm trong tay, lại cảm giác được một nguồn năng lượng dồi dào bên trong khiến các cô không dám tiếp nhận, vội trả lại cho Lâu Điện.


Đối với hành vi cầm hai viên tinh hạch của anh, những người khác không có ý kiến, chủ yếu là tối hôm qua hai con zombie thú đều do anh giết chết, anh lấy tinh hạch là chuyện đương nhiên. Cấp bậc tinh hạch cao hơn họ hai cấp, tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng lấy thực lực các cô bây giờ, nếu hấp thu, chưa biết chừng sẽ nổ tan xác mà chết. Dù cho giữ lại, không có năng lực cũng không giữ được nó, không bằng để anh lấy.


Xe chạy một buổi sáng, vào buổi trưa cuối cùng đã đến đích.


Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Nỗ lực trở nên mạnh mẽ!


Mục tiêu của Lâu Điện: Bảo vệ em gái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.