Chương trước
Chương sau
Căn cứ thủ đô, viện nghiên cứu khu Tây.


Trên hành lang im lặng truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng một nhóm người nói chuyện với nhau dồn dập.


"Mau đi báo với tiến sĩ, cậu Phong lại khó chịu."


"Lần này biểu hiện bệnh của cậu Phong mạnh hơn mọi lần, luôn miệng kêu đau đầu, làm sao bây giờ?"


"Không tiêm mũi an thần cho cậu ấy à?"


"Tiêm rồi, không có hiệu quả! Cậu Phong vẫn kêu đau đầu!"


Giữa đoạn đối thoại ngắn ngủi, vài nhân viên nghiên cứu mặc áo dài trắng đã đến trước phòng chăm sóc đặc biệt, dị năng giả canh giữ ở cửa xem thẻ thân phận của họ rồi nghiêng người để họ quẹt thẻ đi vào.


Vừa vào cửa thì thấy có ba dị năng giả trong phòng đang giữ chặt anh chàng nằm trên giường, tránh để anh ta tự ngược đãi mình. Về phần anh chàng đó, lúc này trên khuôn mặt anh tuấn nổi gân xanh, hai mắt tràn đầy tơ máu, đồng tử trợn lên rất to, hai tay bị người ta giữ chặt, đề phòng vì quá đau đớn mà anh tự cào bản thân.


Nhân viên nghiên cứu kiểm tra, nhanh chóng lấy ra kim tiêm, để người ta đè người trên giường, tiêm thuốc an thần mới nhất mà căn cứ phát triển dựa trên tố chất của dị năng giả vào cơ thể của anh.


Sau khi tiêm thuốc an thần, nhìn chằm chằm hai phút, anh chàng an tĩnh lại, nhắm mắt ngủ thật say.


Mọi người thở phào, đặc biệt là ba dị năng giả canh giữ trong phòng, đều cảm thấy công việc này khó thực hiện. Đầu tiên là cấp bậc dị năng của Phong Thiểu Hoàng cao hơn họ, tiếp theo là thân phận của anh ta. Trước đây, mặc dù tiến sĩ Phong bị phiền phức từ việc làm thí nghiệm trên cơ thể người bị gián đoạn, có điều vì có người chống đỡ nên chỉ tổn thất một ít, cái khác không thành vấn đề. Tiến sĩ Phong có một cậu con trai duy nhất nên hạ vốn gốc, không cho phép họ sơ suất dù chỉ một chút, nếu Phong Thiểu Hoàng có chuyện, bọn họ đừng hòng sống sót.


Hai tháng trước, Phong Thiểu Hoàng bị người khác phát hiện hôn mê ở trong ngõ nhỏ, vốn dĩ tưởng rằng bị thương, tu dưỡng mấy ngày sẽ tốt lên. Đáng tiếc diễn biến câu chuyện thật bất ngờ, anh ta hôn mê một tháng mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, thần trí anh ta mơ hồ, như thể chịu một cú sốc lớn, không thể không nhốt anh ta vào phòng chăm sóc đặc biệt của viện nghiên cứu, để nhân viên nghiên cứu bệnh tình của anh.


Thấy Phong Thiểu Hoàng rơi vào trạng thái ngủ say, mọi người thở nhẹ một hơi, biết một liều có lượng an thần cực lớn, trong vòng sáu tiếng không hồi tỉnh thì ra khỏi đó.


Nhưng mà, sau một tiếng, người vốn dĩ ngủ say đột nhiên mở to mắt. Chờ đến khi người của viện nghiên cứu nhận được tin, Phong Thiểu Hoàng bị quản lý trọng điểm đã rời khỏi viện nghiên cứu.


Tiến sĩ Phong nghe được tin này, tưởng rằng là quý tử xảy ra chuyện gì, thở hổn hển, vội sai dị năng giả của sở nghiên cứu đi tìm. May mắn Phong Thiểu Hoàng chưa giấu diếm hành tung, rất nhanh có người phát hiện sau khi anh ra khỏi viện thì tới trụ sở của đội dị năng giả mà anh thành lập.


Liễu Cát nghe nói Phong Thiểu Hoàng trở về, vừa mừng vừa sợ, trực tiếp chạy tới phòng anh, không chút nghĩ ngợi xông vào, đột nhiên một cơn gió hung mãnh thổi đến, cuốn cậu ta bay ra ngoài.


Ầm! Người Liễu Cát đập vào tường, mấy người Tần Úy chạy đến sau chấn động, vội nâng Liễu Cát dậy. Cậu đau đến độ cả khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng có vết máu, có thể đoán một đòn kia khiến cậu bị thương rất nặng.


Song cảnh này cũng làm cho những dị năng giả vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Phong Thiểu Hoàng ra tay không hề nể tình với người trong đội; vui là vì dị năng của Phong Thiểu Hoàng hình như lại tăng lên, cơn gió ban nãy làm cho người ta có thể cảm giác được dị năng của anh cực kỳ mạnh.


Mấy người chen lấn trước cửa, nhưng không dám lỗ mãng xông vào. Dĩ vãng tuy rằng Phong Thiểu Hoàng vô cùng kiêu ngạo, nhưng có thể hòa đồng với dị năng giả trong đội, là đội trưởng dễ sống chung, nhưng kết cục của Liễu Cát khiến họ không dám bát nháo như trước kia.


Chỉ chốc lát sau, Phong Thiểu Hoàng xuất hiện trước cửa, ngón tay đang thắt dây lưng, mỗi động tác tao nhã ngạo mạn, cho người ta một cảm giác dửng dưng. Lúc này anh mặc chiếc quần màu xanh quân đội, đi đôi bốt ngắn, lộ ra phần chân thon dài. Phía trên mặc chiếc áo T-shirt bó sát người, khoác chiếc áo mỏng, thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng, hình như anh định ra ngoài.


"Cậu Phong!" Tần Úy gọi.


Mặt Phong Thiểu Hoàng không biểu cảm liếc họ một cái, đột nhiên xuất hiện vẻ mặt có phần hốt hoảng, "Hóa ra là Tần Úy à... Còn có Liễu Cát, Lệ Xuyên, Trần Hạo..."


Người đứng đó ngây ngốc nhìn anh, toàn bộ mọi người bị anh gọi tên một lượt, không khí kỳ lạ khiến họ không biết nói gì.


Chẳng qua Phong Thiểu Hoàng hoảng hốt chỉ trong nháy mắt, siết chặt thắt lưng, sau đó không biểu cảm nói: "Tránh ra."


"Cậu Phong, anh định đi đâu?" Liễu Cát sau khi tạm nghỉ, cũng chạy theo sau lưng anh, không thèm để tâm tới vết thương của mình.


Phong Thiểu Hoàng đi rất nhanh, nhanh nhẹn đến cổng trụ sở, nhìn xung quanh mình, nhíu mày, báo với người đuổi theo: "Tôi đi ra ngoài vài ngày, mấy người không cần đi theo."


"Nhưng mà cậu Phong..."


Phong Thiểu Hoàng giơ tay ngăn lời họ, quét mắt nhìn một lượt. Cái liếc mắt đó làm cho da đầu tất cả mọi người tê dại, đặc biệt là Tần Úy, cả người rét run, một dự cảm không tốt tràn ngập trong lòng. Thẳng đến khi bóng dáng Phong Thiểu Hoàng biến mất ở cổng trụ sở, anh ta mới bình thường trở lại, nhưng nỗi ác cảm đó không xua tan nổi.


Phong Thiểu Hoàng đã thay đổi!


*****


Vùng ngoại thành căn cứ thủ đô, nhà xưởng bỏ hoang.


Tần Linh ngã xuống đất, không tin nổi nhìn Phong Thiểu Hoàng đứng trước mặt, trong mắt đầy bi phẫn, máu chảy từ thái dương của cô xuống con mắt mới cấy, đâm vào giác mạc gây đau đớn.


"Phong Thiểu Hoàng, anh điên rồi..."


Phong Thiểu Hoàng cúi đầu nhìn mặt cô, trên khuôn mặt xinh đẹp có một vết sẹo mờ phá hỏng vẻ đẹp đó. Sau tận thế kỹ thuật thẩm mĩ có tốt đến mấy cũng không chuyên nghiệp như thời bình, đặc biệt vào lúc này, mọi kỹ thuật nghiên cứu đều dồn vào mổ xẻ virus zombie cũng như sinh tồn của nhân loại, ai còn có tâm tư nghiên cứu thẩm mĩ, sắc đẹp v.v? Tần Linh được cấy một con mắt mới là do viện nghiên cứu nể mặt nhà họ Tần nên cấy cho cô ả. Cho dù vết sẹo trên mặt đã hạ xuống mức ảnh hưởng thấp nhất thì vẫn để lại dấu vết.


Phong Thiểu Hoàng im lặng một lúc, nở một nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua, có phần tàn khốc hắc ám, nói: "Tôi không điên, chính vì quá tỉnh táo, cho nên muốn cô biến mất, tránh cảnh về sau cô quay ra đối phó với cô ấy!" Trông Tần Linh phẫn hận nhìn chằm chằm bản thân, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng bi thương vì bị đồng đội/bạn tốt phản bội, đến cùng lòng dạ Phong Thiểu Hoàng không quá cứng rắn, hơi chua xót.


"Vì sao? Anh không phải anh của em à? Chúng ta lớn lên cùng nhau..." Tần Linh khóc lóc, sự tuyệt vọng bị người bạn thân nhất phản bội khiến cô sắp phát điên. Nếu là kẻ địch muốn giết cô, cô còn có thể chống đỡ bằng lý trí, nhưng tại sao là Phong Thiểu Hoàng? Rõ ràng bọn họ ở bên nhau từ nhỏ, thân như anh em.


"Vì tôi là anh cô, cho nên cô lợi dụng tôi không mảy may chùn tay... Biết rõ tôi thích cô ấy, cô không thèm để ý đến tâm trạng của tôi, giả vờ là tôi ra lệnh, hại chết cô ấy, khiến Lâu Điện hiểu lầm triệt để... Tiểu Linh, là cô hao mòn hết cảm tình tôi dành cho cô, lấy nó ra để chà đạp, thậm chí làm cho tôi tuyệt vọng... Tiểu Linh, kiếp sau đừng làm chuyện ngu ngốc này, hãy sống thật tốt."


Trái tim trong cơ thể bị đòn phong nhận phá nát thành bùn nhão, Tần Linh không cam lòng nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất, bàn tay cào mặt đất căng cứng, có thể thấy trước khi chết cô không cam lòng.


Phong Thiểu Hoàng nhìn một lúc, quay người rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang. Khi anh đi không lâu, zombie bị mùi máu tươi hấp dẫn lao tới, nhanh chóng cắn xé thi thể trên mặt đất.


Một kiếm của Lâu Linh chém đứt dây mây biến dị đánh úp, chân đạp lên một gốc dây mây biến dị, người nhảy lên cao, mượn lực của dây mây biến dị để rơi xuống một chỗ khác trên bãi đất trống. Vừa rơi xuống đất, bên hông cô bị một cánh tay nắm chặt, cả người bay lên đưa đến một nơi khác.


Lâu Linh tập trung quan sát, phát hiện vị trí cô vừa rơi xuống có dấu vết cháy đen. Đang ngạc nhiên, giữa đám cây cối dày đặc bên cạnh nhảy ra một con báo hoa. Nó to gấp đôi con báo bình thường, thân hình mạnh mẽ, đường cong cơ thể mượt mà, hiển nhiên khó đối phó hơn hẳn loài báo bình thường, chắc là một loài động vật bị biến dị sau tận thế.


Sau khi con báo hoa nhảy ra, trong miệng nó phun lửa, dị năng giả đang chiến đấu với thực vật biến dị trở tay không kịp, may mắn đều là dị năng giả, trải qua nhiều chuyện nên không hoảng hốt, quay sang đối phó với nó.


"Loài báo hoa này sống một mình, quanh đây chắc không có đồng bọn, mọi người cùng nhau diệt nó!" Một dị năng giả cao giọng hét, cổ vũ sĩ khí cho cả đội. Có điều, vừa dứt lời thì từ trong bụi cây lao ra hai con báo hoa, tất cả đờ đẫn.


"Đội trưởng Trần, không phải nói anh nói nó sống một mình à?" Có người nhỏ giọng kêu thảm thiết, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.


Vẻ mặt đội trưởng Trần - người nói chuyện lúc trước, cũng táo bón và buồn bực, rõ ràng báo hoa là loài cô độc mà, ngoài giao phối, chúng đều đi một mình.


Ở đây có mười mấy đội dị năng giả, cộng thêm ba mươi người của quân đội, gần 100 người, đối phó với ba con báo hoa không phải là không có phần thắng. Song vài dị năng giả không nghe chỉ huy, tùy tiện nhảy loạn lên, không cẩn thận bị nó phun lửa là bị thương.


Lâm Bảo Bảo xem tình huống không đúng, sớm chạy đến chỗ nhóm Lâu Linh, Đàm Mặc bị cô kéo chặt. Có điều nhìn vẻ mặt cậu nóng lòng muốn thử là biết cậu muốn đánh nhau với báo hoa.


Lâu Điện quan sát hồi lâu, nói: "Để cậu ấy đi."


Tuy Lâm Bảo Bảo lo lắng nhưng nghĩ lại mấy ngày qua ra ngoài làm nhiệm vụ, sự sôi nổi của Đàm Mặc thì cô buông tay để anh đối phó với một con báo đang lao về phía họ.


Sức bật cơ thể của Đàm Mặc rất tốt, có thể trực tiếp nhảy lên cây, sau đó từ trên cây lao xuống, tay cậu giơ lên, trong lòng bàn tay là một lưỡi dao mỏng manh. Ánh dao lóe lên, trên lưng con báo biến dị xuất hiện một vết rạch, máu tung tóe.


Con báo biến dị tức giận rống lên, điên cuồng tấn công Đàm Mặc. Cậu khom người, thoạt nhìn giống một con mèo hình người. Khi chiến đấu với báo hoa, máu trên người nó bắn tung tóe lên người cậu, làn da màu tiểu mạch do phơi nắng cộng thêm khuôn mặt lấm tấm máu khiến cậu thêm vài phần hoang dã. Tốc độ cậu rất nhanh né tránh ngọn lửa con báo phun tới, đánh cận chiến với nó, bởi vì áp quá sát nên ngọn lửa của nó hầu như không có tác dụng.


Đàm Mặc một mình đối phó với báo hoa, những người khác chiến đấu với hai con báo biến dị, tuy rằng báo biến dị có thể phun lửa, nhưng không chịu nổi người đông thế mạnh, phối hợp nhịp nhàng nên họ tổn thất rất ít đã tiêu diệt cả ba con.


Mắt thấy sắc trời gần tối, một thiếu úy dẫn đội kêu mọi người tập hợp, trở lại nơi đóng quân trong núi nghỉ ngơi, ba con báo hoa cũng thành bữa tối của các dị năng giả.


Trải qua thí nghiệm của các nhà khoa học, thịt thú biến dị có thể ăn được nhưng chỉ người có dị năng mới được ăn. Người bình thường không được cải tạo cơ thể sẽ không chịu nổi sức mạnh trong loại thịt này. Dù sao thế là đủ rồi, cho nên sau tận thế thú biến dị trở thành loại thịt chủ yếu, song thú biến dị cũng khó đối phó, các dị năng giả ít khi được ăn thịt nó hàng ngày. Hơn nữa thú biến dị càng mạnh, trải qua việc nấu nướng tinh tế, hương vị càng thơm ngon. Dĩ nhiên, hiện tại các nhà khoa học cũng nghiên cứu thú biến dị, hy vọng có thể nuôi dưỡng thú biến dị trên diện rộng, giải quyết vấn đề thực phẩm của nhân loại.


Đêm nay nấu nướng ba con báo hoa chính là ba đầu bếp. Trước tận thế họ là đầu bếp chuyên nghiệp, cũng là dị năng giả, tuy rằng cấp bậc dị năng thấp, nhưng thời điểm làm nhiệm vụ, mang theo họ có thể thỏa mãn niềm đam mê ăn uống. Ba con thú biến dị trải qua bàn tay của họ khéo léo sơ chế, mùi thơm bốn phía, khiến bọn họ ăn đến nỗi miệng đầy mỡ.


Đàm Mặc bưng bát ngoạm miếng thịt lớn, tướng ăn quá xấu, ăn xong lại chạy tới múc. Những người khác thấy thế, không nói gì thêm, chắc hẳn ban nãy chứng kiến cậu đối phó với báo hoa, người có mắt sẽ không dám có ý kiến vào lúc này.


Đối lập với Đàm Mặc, ba người Lâm Bảo Bảo, Lâu Linh, Lâu Điện đồng dạng ngồi cùng một phía, từ tốn nhai nuốt. Nhiệm vụ lần này, Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc cũng tham dự, sức chiến đấu của bốn người nổi bật trong đội, cho nên đối với bọn họ, mọi người tôn kính thêm vài phần.


Ăn cơm tối xong, trời tối sầm, ánh lửa sáng lên ở nơi đóng quân, nhiệt độ không khí càng lạnh như băng. Giờ họ đã ở trên núi vài ngày, mỗi ngày đều xử lý thực vật biến dị và thú biến dị đến gần. Nếu giết thú biến dị, ngoài một ít chế biến thành thức ăn, số còn lại để dị năng giả không gian thu hồi, khi quay về thì bán cho căn cứ. Các dị năng giả không ý kiến với việc này, ăn không hết bán cho căn cứ cũng không sao, còn thêm một khoản thu nhập.


Đêm nay bọn họ không cần gác đêm, Lâm Bảo Bảo ngưng tụ một thùng nước đựng trong thùng sắt, nhờ dị năng giả hệ hỏa giúp đun nóng rồi mang về lều của họ, đổ vào chậu rửa rồi thêm ít nước cho vừa để ngâm chân.


Thời tiết quá lạnh, mặc dù có lều có túi ngủ, nhưng ở bên ngoài vẫn không đủ ấm áp, trước khi ngủ được ngâm chân trong nước nóng thật thoải mái.


————————


Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Quét sạch thú biến dị!


Mục tiêu của Lâu Điện: Ở cùng em gái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.