Lâu Điện không thèm nhìn dáng vẻ cợt nhả của Lâu Thượng, kéo tay Lâu Linh, nói: "Anh Hai, chúng ta về trước đi."
Lâu Linh quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, cô thấy căn cứ không khác mọi ngày thì biết chuyện mình lo lắng không xảy ra. Cô lười xen vào việc của người khác, vẫy tay với bọn họ, kéo Đàm Mặc lưu luyến không rời đi mất.
"Bảo Bảo, ngày mai bọn tớ tới tìm cậu." Lâu Linh nói.
"Được."
Tạm biệt hai người Lâm Bảo Bảo, bốn người đi về phía nhà họ Lâu.
Sắp đến chạng vạng, nhưng bầu trời mùa đông tối đen. Mới hoàng hôn mà sắc trời đã âm u, tuyết mịn tung bay, nhiệt độ không khí lạnh như khác thường, khiến trên đường chẳng có mấy người qua lại, đường phố trống rỗng, rất nhiều người núp trong phòng sưởi ấm.
Khi bốn người về đến nơi thì ở nhà đã chuẩn bị sẵn nước nóng, dùng nước nóng rửa tay sau đó nhận một bát canh củ mài hầm với xương lợn. Sau khi chào hỏi bác gái, Thu Dung, Lâu Nghiên, bốn người ngồi xuống sì sụp uống canh, uống hết một chén canh nóng, cả thể xác và tinh thần đều ấm áp.
Lâu Đường và Lâu Triển rất nhanh trở về, cộng thêm tiếng cười lanh lảnh của trẻ con, cả nhà họ chìm trong không khí vui vẻ. Sau bữa cơm chiều, mọi người ngồi trên sofa ở phòng khách, ngâm bình trà nóng, bắt đầu nói chuyện.
Lâu Thượng chụp lấy bả vai Lâu Điện, nói: "Thằng nhóc này giỏi thật nha, quả thật những người đó làm, may mắn bọn em không sao, nếu không, cho dù căn cứ yên bình, chúng ta cũng không an lòng." Càng là ở chung với Lâu Điện, càng hiểu biết năng lực của anh, họ càng không muốn anh xảy ra chuyện. Một người mạnh như thế ở lại căn cứ đã là một loại uy hiếp, có thể trấn áp các thế lực không an phận, quản lý căn cứ cũng bớt rắc rối.
Từ khi Lâu Điện đến căn cứ Tây Bắc, đám người Lâu Đường, Lâu Triển đã ý thức được sự tồn tại của anh có ích cho họ. Quả thật các thế lực tại đây an phận rất nhiều, rất nhiều mệnh lệnh ban hành cũng không gặp nhiều lực cản như ngày xưa, đó là hiện tượng tốt.
Lâu Triển nói: "Đội dị năng Phi Hổ hợp tác với nhà họ Phương – đội Lam Sắc Vi, đội Thần Hi cũng bị dụ dỗ. May mà chúng ta phát hiện kịp thời, sắp xếp thỏa đáng, căn cứ không xảy ra náo loạn. Anh biết họ sẽ tức giận rồi ra tay với bọn em nhưng không ngờ họ sẽ tạo ra động đất lúc cả đoàn xuống núi." Dứt lời, ánh mắt anh hung ác.
Có bốn đội dị năng giả được xếp hạng đầu trong căn cứ: đội dị năng Phi Hổ, đội Lam Sắc Vi, đội Thần Hi, đội Phong Cảnh, tiếp theo là mấy gia tộc, đều chiếm thế lực nhất định trong quân bộ. Trước tận thế, trùng hợp đúng lúc nhà họ Lâu chuyển thế lực đến căn cứ Tây Bắc, không chỉ tổn thất nhỏ nhất mà còn nắm trong tay tiếng nói có trọng lượng tại đây. Bởi vì tác phong quân nhân của gia đình họ, không thay đổi vì tận thế xảy ra, họ quá mức công chính, trung thực làm tổn hại đến ích lợi của nhiều người. Những người đó đại đa số muốn kéo gia tộc họ xuống bục danh vọng.
Nếu như nhà họ Lâu của trước kia, đối mặt với tình huống này, Lâu Đường, Lâu Triển phải cố hết sức xoay xở. Hiện tại có thêm cường giả như Lâu Điện gây chấn động bốn phương, rất nhiều người ăn đau khổ không hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chính vì Lâu Điện đột nhiên xuất hiện ở căn cứ Tây Bắc, làm cho rất nhiều người coi anh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nếu không có Lâu Điện, thế lực Lâu gia to lớn đến mấy, chỉ cần thao tác thích hợp, làm hao tổn dần thế lực thì nhà họ Lâu cũng không đáng lo.
Cho nên, lần này Lâu Điện lên ngọn núi sau căn cứ tiêu diệt động, thực vật biến dị là cơ hội tốt để những người đó ra tay, cũng tranh thủ khoảng thời gian anh vắng mặt, họ muốn nhà họ Lâu tổn thất, tiêu diệt bớt thế lực của nhà họ.
Có điều, tin tức của gia tộc họ rất nhanh nhạy. Sau khi biết chuyện này, mọi người lập tức lên kế hoạch. Lúc trước Lâu Điện xách Lâu Thượng ra một góc, dặn dò anh một lúc. Vào thời điểm mấu chốt, Lâu gia chiếm cửa trên, tuy rằng tốn ít công sức nhưng cuối cùng đánh đuổi được mấy kẻ cầm đầu. Những người khác thấy thủ đoạn của gia tộc họ, trong lòng cũng có phần sợ hãi, án binh bất động. Chỉ cần họ không lẫn lộn vào, nhà họ Lâu sẽ không đối phó bọn họ, hơn nữa căn cứ Tây Bắc cũng cần những thế lực này duy trì, không thể tiêu diệt hết mọi thế lực.
Nghe mấy người đàn ông họ Lâu kể lại chuyện xảy ra trong một tháng qua, Lâu Linh cảm giác đầu óc mình không đủ dùng. Một cuộc chiến xung đột lợi ích sẽ tạo thành tổn thất nặng nề với căn cứ, cứ như vậy biến mất? E rằng chỉ qua cơn động đất ngày hôm nay xuống núi mới cho cô cảm giác hóa ra có người nhìn chằm chằm họ.
Nghĩ như thế, Lâu Linh rơi vào rối rắm, cô bị người ta giấu giếm quá tốt hay quá ngốc nhỉ? Lâu Nghiên đồng tình nhìn cô, cảm giác bị người ta giấu giếm không dễ chịu, song chuyện này không cần cô động thủ, hình như có giấu giếm hay nói với cô đều không liên quan.
"Một tháng qua ở trong núi, bọn họ giở trò vài lần nhưng không đạt được thôi." Lâu Điện bâng quơ nói: "Em không ngờ lúc xuống núi bọn họ sẽ ẩn núp trong núi, vận dụng nhiều dị năng giả hệ thổ để giết bọn em đến vậy."
Mấy người đàn ông họ Lâu đưa mắt nhìn nhau, đúng là Lâu Điện đã thành cái gai trong lòng những người đó. Lâu Điện bật cười, đường nét khuôn mặt nhu hòa, tao nhã lịch sự, như một món đồ sứ không tỳ vết, chỉ nghe anh nói: "Nếu họ đã dám ra tay thì phải trả giá chút đỉnh chứ nhỉ, ngày mai cháu đi theo bác Cả một chuyến, bác Cả sẽ không ghét bỏ cháu bám đuôi chứ?"
Khóe miệng Lâu Đường trễ xuống, sau đó cười ha ha, nói: "Đâu có, làm sao bác có thể ghét bỏ cháu chứ? Chỉ sợ cháu chê trong quân đội kỷ luật rất nghiêm cẩn." Lâu Điện rảnh rỗi, thích tự do, không thích trói buộc, thứ duy nhất có thể làm cho anh tập trung toàn bộ tinh thần chỉ có Lâu Linh. Cái tính này giống ba của anh, thậm chí so sánh giữa anh và Lâu Nhiên thì anh chỉ hơn chứ không kém.
Nghĩ thế, ông liếc hạ Lâu Linh, phát hiện cô ngây ngốc nhìn họ thì mỉm cười. Cô nhóc ngày xưa giống một cậu nhóc, hiện tại đã trưởng thành, biến thành cô gái thanh tú, dễ thương.
Tiếp theo, Nghiêm Cách cũng nhắc tới Cam Tĩnh Thành, "Không ngờ anh ta là một thiên tài, hạng mục nghiên cứu virus zombie có anh ta gia nhập, tin tưởng rất nhanh sẽ nghiên cứu ra thuốc giải độc sơ cấp."
Đối với việc này, đám người Lâu Linh không bất ngờ. Cam Tĩnh Thành có thể tạo ra loại thuốc biến dị để người thường có tinh thần lực là biết hắn ta có tài. Song, nhân phẩm thì hỏng bét, hắn sợ chết, có phần đáng tiếc nếu không để hắn sống lâu thêm một chút, thà áp bức nhiều hơn một ít cũng tốt.
Trước khi đi, Lâu Điện lột hết da đám thú biến dị lần này săn bắn được trong núi. So với trước tận thế, hình thể thú biến dị lớn hơn, da lông càng thêm ấm áp, rắn chắc, diện tích rất rộng, chỉ một tấm da có thể trở thành cái chăn đắp. Thời tiết vùng Tây Bắc lạnh hơn vùng đồng bằng, số da này rất hữu dụng.
Bác gái vui mừng lắm, bà là người của thế hệ trước, có chút nền tảng may vá, có thể tự làm để dùng. Sau khi nhận tấm da, bà kéo cháu trai nhỏ qua để khâu cho cậu bé một bộ đồ da thú ấm áp.
Khi trở về ngôi nhà của hai người, Lâu Điện mở máy sưởi, bên trong dần dần trở nên ấm áp. Tắm nước ấm xong, hai người làm tổ trong chăn nói chuyện. Lâu Linh véo anh, bắt anh thành thành thật thật khai báo hết tình cảnh ở căn cứ cho cô biết, thế là cô biết được rất nhiều tình tiết nội chiến, thứ mà người dân bình thường không biết. Mặc dù ngạc nhiên về sự khốc liệt trong tranh đấu quyền lực giữa đám quan chức cấp cao nhưng cô chấp nhận được sự thật này.
"Có gì phải giấu hả? Biết nhiều một chút có sao, em đâu ngốc!" Lâu Linh tức giận véo lấy véo để, véo bả vai một cái, véo cánh tay một cái, ngay cả thắt lưng anh cũng véo một cục. Có điều anh coi nó như mát xa, còn bảo cô dùng nhiều lực hơn khiến cô nổi nóng buông tay, lười so đo với anh.
Lâu Điện xoay người đè cô dưới thân, mỉm cười hôn lên khóe mắt cô, nói: "Về sau không nói dối em nữa!" Còn lâu ấy!
Lâu Linh cẩn thận nhìn anh một lúc, tạm để lời anh nói ở một bên. Thực ra cô chỉ muốn anh tốt em tốt mọi người đều tốt, có biết hay không cô cũng chẳng sao. Cô không có dã tâm, không hứng thú với mấy chuyện này, nếu có thể giúp đỡ thì tuyệt cô không từ chối. Nhưng xem tác phong của cánh mày râu nhà họ Lâu, có lẽ họ không hi vọng người phụ nữ trong nhà mình lo lắng —— ngoại trừ Thu Dung. Chị ấy là người phụ nữ thép, có thể sóng vai chiến đấu với Lâu Triển.
Lâu Điện cười ôn hòa, ánh mắt dịu dàng sắp chảy ra nước, cúi xuống hôn lên gương mặt cô, thẳng đến khi cô quàng tay qua cổ anh, nụ hôn càng thêm sâu sắc.
*******
Một đêm triền miên, ngày thứ hai Lâu Linh dậy trễ.
Ngoài cửa sổ gió gào thét, hình như lại có tuyết rơi. Lâu Linh rụt trong chăn, lộ ra nửa gương mặt, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo thì hít hà, chẳng qua nhìn thấy đồng hồ báo thức trên bàn thì cô vội vã rời giường.
Lâu Điện đi từ sớm, khi đó cô còn mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng anh, không thèm để ý đá anh xuống, tiếp tục ngủ say giấc. Cho nên khi thức dậy, cô chưa trông thấy Lâu Điện, song trong phòng bếp còn có canh thịt dê nóng, hiển nhiên anh nấu cho cô.
Uống hai chén canh thịt dê và ăn một chén cơm, Lâu Linh súc miệng, bung dù ra ngoài tìm Lâm Bảo Bảo. Đến nhà trọ của Lâm Bảo Bảo, ngoài ông Mạc và Trần Khải Uy đều đi ra ngoài làm việc, những người còn lại đều có ở nhà. Trần Lạc Sênh và Mạc Oánh Oánh sung sướng chạy vòng vòng quanh người Lâu Linh, cô rất hào phóng lấy một túi kẹo dừa trong ba lô phát cho hai đứa. Cô còn lấy ra một hạt giống dưa vàng Hami, trực tiếp tạo ra một quả dưa đưa cho mọi người.
"Điện hạ đã đến từ sớm, đưa da thú cho bọn tớ." Lâm Bảo Bảo vừa ăn dưa vàng Hami vừa chỉ ngón tay vào hai tấm da thú trong xó, bảo: "Chị Dịch nói chị ấy biết may vá tàm tạm, đến lúc đó để chị ấy khâu áo bành tô cho, cậu thích màu gì?"
Lâu Linh vô cùng ngạc nhiên nhìn Dịch Tranh – vẫn mặc bộ đồ da, dáng người nóng bỏng, thoạt nhìn như ma nữ, thật sự không dám tin chị ấy biết thêu thùa.
Dịch Tranh vỗ ngực, nói: "Em gái Lâu đừng coi thường bà chị này. Hồi nhỏ chị lớn lên ở quê, học rất nhiều thứ từ bà ngoại, làm một bộ quần áo không khó."
Lâu Linh thật sự lo lắng chị ấy mạnh tay sẽ làm vỡ đôi hung khí sóng cuộn mãnh liệt kia, vội gật đầu, đào từ ba lô ra một bộ đồ trang điểm đưa cho chị ấy làm quà đáp lễ, Dịch Tranh vui vẻ nhận. Thấy cô vui, Lâu Linh không hề có cảm giác áy náy với Lâu Điện, cho dù những vật này là anh chuẩn bị cho cô. Đưa đồ trang điểm thì thà cho cô đồ ăn còn hơn, chi bằng đưa cho người thích tô son điểm phấn như Dịch Tranh.
"Thời tiết lạnh như thế, bọn tớ không định nhận nhiệm vụ ra khỏi căn cứ nữa, chờ qua mùa đông rồi tính." Lâm Bảo Bảo rụt cổ ngả lưng vào sô pha, hỏi Lâu Linh, "Các cậu thì sao, có phải đi ra ngoài với điện hạ giống năm ngoái không?"
Lâu Linh lắc đầu, bây giờ Lâu Điện bận đối phó với các thế lực có âm mưu với họ, trong thời gian ngắn không có thời gian rảnh đi ra ngoài. Đương nhiên, Lâu Điện chắc chắn không cho phép cô đi một mình.
Lâm Bảo Bảo suy nghĩ kĩ càng, nói: "Không làm việc thì rất nhàm chán, chi bằng chúng ta đến vườn nuôi trồng?" Nói xong, cô ngó Đàm Mặc ở bên cạnh đang ăn kẹo với hai đứa trẻ. Đàm Mặc có lực chấn nhiếp với thú biến dị, vừa vặn để anh đi nuôi dưỡng đám thú biến dị không nghe lời ở đó.
Sau tận thế, bởi vì cần thiết, khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ cao, vì sinh tồn, cũng có nhiều nghiên cứu về động, thực vật biến dị. Hiện nay đã chứng minh được thú biến dị có thể là thức ăn của dị năng giả, cho nên căn cứ bắt đầu nuôi dưỡng một số con thú biến dị nhỏ yếu. Có điều vì với người bình thường, thú biến dị vẫn khá mạnh nên không dễ nuôi. Bởi vậy, nếu có Đàm Mặc đi trấn áp, sẽ tiện cho nhân viên trong vườn làm việc. Thế là mùa đông này, công việc của Đàm Mặc cứ như vậy định xuống.
Về phần Lâu Linh, cô đi vườn gieo trồng, hỗ trợ thúc đẩy thực vật. Trồng trong vườn toàn các loại rau dưa thời kì sinh trưởng ngắn, tương đối dễ trồng, có thể cung cấp một ít rau xanh cho vài người trong căn cứ. Sau tận thế, đất đai bị ô nhiễm nghiêm trọng, rất nhiều thực vật sống sót đều biến dị, rau dưa bình thường rất khó gieo trồng. May mắn các nhà khoa học hợp tác với dị năng giả hệ thổ, trải qua nhiều lần bị dị năng giả hệ thổ biến đổi, đất đai ô nhiễm sẽ thích hợp trồng rau, nhưng diện tích không lớn, chưa đủ cung cấp cho toàn bộ căn cứ.
Cho nên ở trong căn cứ, ngoại trừ dị năng giả hệ tấn công, dị năng giả khác cũng rất được chào đón. Chỉ cần vận dụng tốt, mỗi loại dị năng đều có tác dụng rất lớn. Chỉ có loại người không hiểu về dị năng mới nói dị năng giả không biết tấn công là đồ rác rưởi.
Thời tiết ngày đông lạnh giá, tuyết lớn ngập núi, tất cả mọi người không muốn ra khỏi căn cứ chịu tội nên cùng nhau xây dựng căn cứ, tạo thành một cảnh tượng phồn hoa hướng tới vinh quang.
Lâu Điện ở bên cạnh Lâu Đường suy tính âm mưu quỷ kế. Hằng ngày Lâu Linh chạy tới vườn gieo trồng, thúc đẩy rất nhiều loại rau quả, làm cho rất nhiều người thường làm việc ở đây yêu mến cô. Hơn nữa, cô dễ tính, làm người hào sảng, lại là người nhà họ Lâu nên đến nơi này cô rất dễ hòa đồng.
Cả mùa đông của Lâu Linh đều chú tâm vào trồng thực vật trong vườn, mỗi ngày phải thúc đẩy rất nhiều rau quả, vận dụng dị năng từ từ thuần thục tinh diệu. Không biết từ lúc nào, dị năng đã tích lũy đến một trình độ, từ cấp một nhảy lên cấp hai, như thể nước chảy thành sông vậy. Qua một mùa đông, Lâu Linh đã là dị năng giả hệ mộc cấp hai.
Giống Lâu Linh, nhóm Lâm Bảo Bảo cũng có thu hoạch riêng, chỉ cần không lười biếng luyện tập dị năng, dị năng giả hỗ trợ căn cứ làm việc, trải qua một mùa đông mạnh mẽ vận dụng, dị năng đều có biến chuyển.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Cố gắng vì thực phẩm của toàn bộ căn cứ!
Mục tiêu của Lâu Điện: Em gái nói cái gì thì là cái đó!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]