Chương trước
Chương sau
Có A Nhã giúp đỡ, đoạn đường kế tiếp, dù lại gặp công kích của zombie trí tuệ nhưng có thể tìm ra nơi ẩn thân của nó cực nhanh, giảm thiểu nhiều thương vong, thậm chí không ai bị thương.


Đám người Lôi Hồng Minh nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc dị năng định vị của A Nhã cũng bị vạch trần trước mặt mọi người. Rất nhiều đội trưởng đội dị năng tới tấp lôi kéo. Song trong lòng Du Quân sớm có tính toán, một mực khéo léo từ chối. Hơn nữa, vì có Lâu Điện ở bên, tuy trong lòng những đội trưởng kia tức giận vì Du Quân không biết suy xét nhưng chẳng dám trả thù. Điều này làm anh càng thêm tin chắc quyết định của mình là đúng.


Khoảng mười ngày trôi qua, lúc bọn họ ghé qua một thành phố, cuối cùng gặp được quân đội và đội dị năng giả của căn cứ Tây Bắc đến tiếp ứng. Thu Dung mang quân đội tới chi viện. Đội dị năng do Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc dẫn đến, có vài dị năng giả mà họ cũng quen biết, Dịch Tranh nằm trong số đó.


Trong khi Lôi Hồng Minh bàn bạc chính thức với Thu Dung, Lâm Bảo Bảo cực kì vui vẻ nhào tới, trao cho Lâu Linh cái ôm gặp lại sau xa cách. Dịch Tranh dùng vũ khí sóng lớn mãnh liệt của chị ấy bao phủ lấy cô. Đàm Mặc đứng ở một bên chậm rãi ăn bò khô, lễ phép chào hỏi. Đối với Lâu Điện – người lúc trước đánh bay cậu ta rất nhiều lần nhưng thường xuyên cho cậu ăn thịt, cậu vẫn còn chút trí nhớ.


Sau màn tụ hội dạt dào tình cảm của Lâu Linh, Lâm Bảo Bảo và Dịch Tranh, trước khi Lâu Điện không nhịn được ra tay, cuối cùng ba cô gái buông nhau ra, nhìn nhau cười.


Bởi vì có người chi viện, thêm nữa lúc này trời đã tối, bọn họ nghỉ ngơi trong mấy căn nhà ở ngoại ô thành phố. Đám Thu Dung và Lôi Hồng Minh đi sắp xếp, ngược lại bọn Lâu Linh rảnh rỗi, tùy tiện tìm một nhà ở phía ngoài để vào ở. Ba người Du Quân cũng ở chung với họ, coi như là bảo vệ ba người.


Sau khi ăn xong cơm tối, Lâu Linh thúc đẩy một trái dưa vàng Hami, mọi người ngồi cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Nội dung tán gẫu dĩ nhiên xoay quay tình hình gần đây của căn cứ Tây Bắc. Tuy thường xuyên cập nhật tin về căn cứ từ máy truyền tin nhưng chỉ nói sơ lược, đâu cặn kẽ như lúc này.


Tổng kết lại, mặc dù vấn đề nhỏ của căn cứ Tây Bắc đếm không xuể nhưng lại chẳng có vấn đề nào lớn, phần lớn quyền kiểm soát mọi việc đều nằm trong tay người nhà họ Lâu. Dù cho không thể khống chế số ít dị năng giả cá nhân hùng mạnh nhưng do có vũ khí di động Đàm Mặc ở đó nên chẳng tạo nổi sóng gió. Nói tóm lại, bên trong căn cứ Tây Bắc vô cùng hài hòa, đoàn kết chống lại zombie và sinh vật biến dị.


"Bây giờ Đàm Mặc thế nào?" Lâu Điện từ tốn ăn miếng dưa đã gọt xong, hỏi.


Đàm Mặc im lặng ngồi ăn dưa, cậu vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, đầu óc ngốc nghếch đơn thuần cộng thêm là vũ khí di động. Ngoại trừ Lâm Bảo Bảo, cậu chưa từng phản ứng với người ngoài, đương nhiên có ngoại lệ, nếu cho cậu ta ăn thịt. Vì thế Lâm Bảo Bảo lại nổi cáu, lo lắng cậu ta bị người ta lừa đi bằng mấy miếng thịt, cũng lo lắng kẻ địch hạ độc Đàm Mặc bằng đồ ăn khiến cô quan sát vô cùng chặt chẽ.


"Bây giờ cậu ấy khống chế năng lực khá tốt." Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn Đàm Mặc ăn uống nước miếng giàn giụa, chẳng nói gì với tướng ăn hung tàn của cậu. "Phạm vi cậu ấy che giấu đã rộng hơn, có thể hoàn toàn nhiễu sóng vài zombie cấp ba, bốn. Có điều zombie trí tuệ rất xảo quyệt, chưa hề mắc mưu. Ừm, gần đây tôi phát hiện, rất nhiều thú biến dị có thực lực tương đương cấp ba, bốn cũng bị cậu ta đuổi đi."


Nghe xong, Lâu Điện gật đầu, trong lòng biết khả năng của Đàm Mặc hiện tại còn cao hơn kiếp trước. Ắt hẳn do lúc đầu cậu được anh chỉ điểm và huấn luyện theo hệ thống, đặt trong căn cứ quả thật có thể trấn giữ.


Kết thúc trò chuyện là màn giới thiệu đám Du Quân. Khi nghe nói dị năng đặc thù của A Nhã thì Lâm Bảo Bảo vô cùng nhiệt tình mời A Nhã và Du Quân gia nhập đội dị năng giả của họ.


"Gia nhập đi trai đẹp, tuy rằng bây giờ thực lực em hơi thấp nhưng hãy tin tưởng đội dị năng giả Ánh Dương của chúng tôi. Tuyệt đối đây là lựa chọn thích hợp nhất cho mấy em." Dịch Tranh liếc mắt đưa tình, dáng vẻ quyến rũ, nhìn bề ngoài giống như hồ ly tinh xấu xa chuyên phá hoại gia đình người khác. Đội dị năng giả Ánh Dương là do bọn Lâm Bảo Bảo thành lập.


Du Quân không được tự nhiên, liên tục nhìn A Nhã, lo lắng cô hiểu lầm. Hết cách rồi, diện mạo của Dịch Tranh quá hấp dẫn cánh đàn ông. Thấy thế, Dịch Tranh lập tức thay đổi đối tượng, kéo tay A Nhã nói: "Em gái nhỏ vào đi mà, nếu em chịu gia nhập, chị sẽ chăm sóc em thật tốt. Có chị ở đây, ai dám ức hiếp em. Còn nữa, bọn chị có nhà dành cho thành viên, chính sách ưu đãi, tuyệt đối làm các em hài lòng..."


Du Quân lại bắt đầu lo lắng Dịch Tranh ăn đậu hủ của A Nhã. Vẻ ngoài khiêu khích mơ hồ kia khiến anh ta cho rằng Dịch Tranh “ăn” cả nam lẫn nữ —— Có điều, chị gái ngốc nghếch kia chỉ có bề ngoài thế thôi, vô thức lộ ra nét quyến rũ, chứ thực ra con người rất đứng đắn. Mấy người họ bật cười, không để ý đến hai người, để yên cho Dịch Tranh trêu đùa.


Có người tiếp ứng mở đường từ căn cứ Tây Bắc, ngày kế tiếp thuận buồm xuôi gió. Chỉ qua ba ngày, cả đoàn người đã đến căn cứ Tây Bắc. Hai năm nay, mặc dù căn cứ Tây Bắc đã mở rộng thêm, thực ra vẫn có thể gọi là hoang vắng. Kiến trúc bên trong căn cứ đủ cho những người mới gia nhập ở lại. Vốn dĩ người sống sót từ huyện C đến căn cứ Tây Bắc, đương nhiên cũng tạo ra sự rung động, sau khi đăng ký thân phận, nhanh chóng hòa nhập vào căn cứ.


Nhà họ Lôi cũng được bố trí vào trong nội thành của căn cứ. Lôi Nguyên soái đã về hưu, không quản nhiều việc. Trên người Lôi Hồng Minh có quân chức [1], dĩ nhiên được sắp xếp vào quân đội. Do trước đó Lâu Điện đã lên tiếng, biết Lôi Hồng Minh đáng tin, Lâu Đường an bài chức vị cho anh không thấp, hơn nữa có thể phát huy trọn vẹn thực lực của Lôi Hồng Minh. Do vậy, nhà họ Lôi vô cùng hài lòng về sự sắp xếp này.


[1] Quân chức: nhiệm vụ, trách nhiệm thuộc quân đội


Đám Lâu Điện vào trong từ một cổng khác, vừa xuống xe, đã trông thấy rất nhiều người quen tới đón tiếp. Giống như ông Mạc, Trần Khải Uy đều là sau khi nghe được tin thì xin phép đến. Sau không khí náo nhiệt, mãi đến lúc Lâu Triển dẫn theo quân sư Nghiêm Cách tới, mọi người mới tản đi.


Lâu Triển đánh giá Lâu Điện từ trên xuống dưới, phát hiện anh chín chắn hơn hai năm trước, thoạt nhìn dị năng cũng sâu không lường được thì biết họ trải qua ở bên ngoài khá tốt, nhìn anh với ánh mắt vui mừng như cha nhìn con trai cuối cùng đã trưởng thành.


“Anh, chúng em đã quay lại." Lâu Linh cười khanh khách nói, rồi vẫy tay với Nghiêm Cách, "Anh Nghiêm, anh có vẻ già đi."


Khóe miệng Nghiêm Cách run rẩy, giận dỗi nói: "Thật không biết nói chuyện, anh trẻ tuổi anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, sao có thể già?"


Lâu Linh cười hì hì, biết Nghiêm Cách sợ người khác nói anh già, bảo anh trâu già gặm cỏ non, nên anh luôn khăng khăng bản thân còn trẻ, vẫn chú trọng bảo dưỡng. Nhưng điều đó không thể che giấu việc anh từng gặm thiếu nữ thành niên, bằng chứng là nghe nói anh ta bị mấy người đàn ông nhà họ Lâu đuổi theo đánh một trận.


Khụ, chuyện này là do Lâu Nghiên lén lút tiết lộ, nghe nói cũng là do Lâu Nghiên không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, mượn cơ hội ép buộc anh ta. Nhưng trong mắt người nhà Lâu, nhất định là con gái nhà mình chịu thiệt, dĩ nhiên người bị hại nào đó bị cả nhà họ Lâu liên hợp trừng trị tàn nhẫn.


Sau khi trở lại nhà lớn của Lâu gia, hiển nhiên tưng bừng một hồi. Bánh bao nhỏ Lâu Diệp cũng trưởng thành hơn, biến thành đứa trẻ thích nghiêm mặt, cố gắng học tập ba cậu bé, tương lai trở thành một quân nhân vĩ đại. Toàn bộ người nhà Lâu đều trở về, ăn xong bữa cơm chiều náo nhiệt thì Lâu Đường gọi con trai và cháu vào thư phòng bàn chuyện.


"Hẳn cháu đã biết mệnh lệnh mà bên trên truyền xuống." Lâu Đường nhìn Lâu Điện nói.


Lâu Điện gật đầu, "Cháu đã biết từ chỗ Lôi Hồng Minh."


"Cháu có tính toán gì không?" Lâu Đường khẩn trương hỏi, Lâu Triển và Lâu Thượng im lặng quan sát, Nghiêm Cách là con rể, không tiện lên tiếng.


Tiêu diệt vua zombie không chỉ là đơn giản đối phó zombie, đây chính là vương giả mạnh nhất trong đám zombie, đạt tới cấp bảy, tin rằng trong thời gian một năm nó sẽ tăng cấp. Bây giờ, loài người mạnh nhất là cấp sáu, là do viện nghiên cứu căn cứ Thủ Đô dùng tinh hạch phối hợp với thuốc kích thích tạo ra, làm sao người người không tuyệt vọng được?


Mối nguy hiểm của zombie với loài người mà nói là lớn nhất. Nếu không thể tiêu diệt vua zombie, điều này sẽ gây nguy hiểm đến cuộc sống con người. Vì thế, trung ương ZF gửi đi lệnh cưỡng chế tính mạng, đồng thời cũng chiêu mộ dị năng cường giả khắp nơi cùng tiêu diệt vua zombie. Căn cứ Tây Bắc là căn cứ lớn, phải tuân theo mệnh lệnh, chọn ra người mạnh nhất cùng nhau tham gia hành động.


Lâu Điện lại cười rộ lên, "Bác trai đừng lo, còn thời gian một năm, chúng cháu sẽ bình an quay về."


"Chúng cháu?"


Tất cả người Lâu gia đều nhìn về phía Lâu Linh, trông dịu dàng nhu thuận giống con gái đáng yêu nhà bên, tạo cho người ta cảm giác cô không nên đi mạo hiểm. Nhưng dáng vẻ lạnh nhạt ung dung này của Lâu Điện lại khiến bọn họ an tâm một chút, nguyên nhân là Lâu Điện chưa từng làm bọn họ thất vọng, nên theo bản năng tin tưởng lời anh.


"Đúng vậy, Tiểu Linh sẽ luôn ở bên con." Lâu Điện ôn hòa nói.


Ngoại trừ Lâu Linh đã thành thói quen, trong lòng những người khác không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy giọng điệu Lâu Điện như vậy vô cùng nguy hiểm, mơ hồ như có cảm giác "Dù chết cũng phải quấn lấy nhau". Theo lý giải của người bình thường, biết rõ tiền phương gặp nguy hiểm, lẽ dĩ nhiên họ muốn giữ người quan trọng với mình ở lại nơi hậu phương an toàn để bảo vệ, chỉ cần cô đợi mình trở về. Nhưng thái độ khăng khăng muốn mang theo Lâu Linh - một dị năng giả mới cấp ba, của Lâu Điện làm bọn họ khó hiểu. Lâu Điện chỉ cười, chẳng giải thích thêm. Tuy đám người Lâu Đường lo lắng nhưng mọi người chỉ có thể kiềm chế lại nỗi nghi ngờ.


Ở Lâu gia đờ đẫn đến tám giờ đêm, hai người mới trở lại nhà của họ trong căn cứ. Dù họ bỏ đi hai năm nhưng nhà cửa luôn được giữ lại. Hơn nữa, bác gái thường xuyên đến dọn dẹp, không có tro bụi, trực tiếp lấy ra chăn đệm sạch sẽ là có thể vào ở.


Tắm nước ấm xong, Lâu Linh mặc áo ngủ ngắn ngồi trên giường, quạt điện thổi gió, lấy ra mấy hạt giống tròn biến dị hạt luyện tập dị năng. Một đôi tay mang hơi nước từ phía sau ôm lên, ôm cô vào lồng ngực tỏa nhiệt. Lâu Linh vừa ngửa đầu thì trên mặt in xuống dấu hôn ẩm ướt, rồi bị đè xuống giường.


Kết thúc màn vận động giảm áp lực, Lâu Linh nằm sấp ở trên người anh, chọc vào lồng ngực của anh, hỏi: "Anh định làm thế nào để tăng dị năng? Bế quan sao?" Trong lòng cô đang suy nghĩ về cấp bậc dị năng của Lâu Điện, lúc này anh tăng cấp rất khó khăn. Cấp bậc dị năng càng cao, muốn lên cấp thật sự chẳng dễ. Đáng ăn mừng là chỉ tinh thần lực của Lâu Điện đã thuộc cấp mười, cao hơn vua zombie ba cấp.


"Trước tiên tích lũy đã, đến lúc đó bế quan." Trong lòng Lâu Điện sắp xếp, mà trong đó không thể thiếu cô, "Mấy ngày nữa, chúng ta vào núi huấn luyện."


Lâu Linh chỉ "Ồ" một tiếng, rồi dựa vào anh ngủ, chẳng ý kiến gì đối với sắp xếp của anh. Mặc dù biết chuyện đi huấn luyện là việc khổ sai nhưng người đàn ông này có thể tiếp tục kiên trì, sao cô lại không làm được?


Chính loại thái độ không rời không bỏ này khiến ánh mắt người đàn ông đầy nhu tình, không kiềm chế được xoa bóp cô, giống như cảm thấy tốt thế nào cũng không đủ, hận không thể trói buộc nhau đời đời kiếp kiếp mới tốt, chẳng chia lìa nửa khắc. May mắn Lâu Linh đã ngủ, không biết ý nghĩ của anh, bằng không nhất định sẽ bị loại cố chấp nhiệt tình và âm u này làm da đầu tê dại.


Ngày thứ hai, hai người tùy ý la cà trong căn cứ, hết viếng thăm bạn bè trong căn cứ thì hoàn toàn đi lung tung. Đương nhiên, khuôn mặt Lâu Điện là chiêu bài sống, chí ít đối với số dị năng giả trong căn cứ từng chịu thiệt dưới tay anh, bọn chúng vội vàng co đầu rút cổ. Quyết định trong thời gian người đàn ông này lưu lại căn cứ, bọn họ tuyệt đối an phận thủ thường, tránh cho anh ta để mắt tới đội dị năng giả của mình, đến lúc đó lại mất một lớp da.


Hành vi của Lâu Điện dẫn đến hậu quả này thật sự khiến người Lâu gia dở khóc dở cười. Có điều có thể bảo đảm hòa bình cho căn cứ, họ cũng mắt nhắm mắt mở, lười giải thích: Lâu Điện thật sự chỉ đi dạo với người phụ nữ của mình mà thôi.


Ở căn cứ ba ngày, họ lại rời đi. Lần này nghe đâu là huấn luyện ở dãy núi lân cận căn cứ, nên người nhà họ Lâu không phản ứng quá lớn, chỉ dặn dò họ chú ý an toàn, hàng tháng về nhà một lần.


Bởi vì họ lên núi huấn luyện, sau khi nghe nói sẽ đối phó thú biến dị và thực vật biến dị, Đàm Mặc và Lâm Bảo Bảo cũng đi theo rèn luyện cùng. Cấp bậc dị năng hiện giờ của Lâm Bảo Bảo cao hơn Lâu Linh một bậc, đã đạt tới dị năng giả hệ thủy cấp bốn. Chữa bệnh là năng lực mới được khai phá của dị năng giả hệ thủy cấp bốn, tuy hiệu quả điều trị kém hơn dị năng giả hệ ánh sáng nhưng rất nổi tiếng, sau khi bị thương, nhiều dị năng giả cấp một không có năng lực đi bệnh viện thì tìm đến dị năng giả hệ thủy cấp bốn trở lên.


Tận thế năm thứ tư này, mỗi nơi của Hoa Hạ xảy ra rất nhiều vụ zombie vây hãm, nhiều căn cứ nhỏ hoàn toàn bị thất thủ, số người chết tăng vụt. Mà phần lớn căn cứ cỡ trung gia nhập vào năm căn cứ lớn, dân khẩu trong Hoa Hạ cũng dần dần tập trung. Tương tự căn cứ Tây Bắc cũng trải qua mấy lần sóng zombie, do căn cứ Tây Bắc gần hồ nước mặn lớn nhất trên đất liền, bao vây căn cứ nhiều nhất là zombie chim trên trời. Song nhờ có võng tinh thần của Lâu Điện bảo vệ, không bị thiệt hại.


Thời gian trôi đi không nhanh không chậm, đến tận thế năm thứ năm thì căn cứ Thủ Đô truyền ra tin tức, đã chế tạo ra máy thăm dò zombie, tra được tung tích của vua zombie.


Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Không rời xa, không buông tay!


Mục tiêu của Lâu Điện: Sống chết có nhau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.