Tố Yên ngồi một bên xem kịch nhìn thấy cô bé nhỏ hai mắt đỏ ửng chạy khỏi phòng làm việc thì phì cười, nhướng mày nhìn anh: “Mỹ nhân rơi lệ không động lòng anh sao?”
Kỷ Thiên đôi mắt lộ rõ vẻ sủng nịnh, đặt hộp gà sốt cay xuống bàn vòng tay qua eo nhỏ của Tố Yên.
“Nếu là em thì sẽ khác.”
Trước lời nói không biết ngượng này của anh Tố Yên ngại đến mức đỏ mặt vội đẩy anh ra: “Tên vô sỉ này, đừng tưởng gương mặt này của anh đẹp trai mà suốt ngày quyến rũ em.”
Bị trách móc Kỷ Thiên cũng không nói lời nào chỉ mỉm cười chấp nhận lời mắng chửi này, tay thì mở hộp gà ra. Hương thơm từ bên trong hộp đập thẳng vào mũi nhất thời khiến bụng cô đói meo.
“Mau mau! Đút cho em ăn.”
Kỷ Thiên hạnh phúc gắp từng miếng gà đút cho Tố Yên ăn, vẻ mặt thỏa mãn của cô càng làm anh hạnh phúc.
“Ngon quá đi.”
Dứt lời đôi môi nhỏ nhắn bị một lực áp vào, Kỷ Thiên giữ lấy gáy của cô nhẹ nhàng luồn lưỡi vào trong khoang miệng tiếp tục một nụ hôn nồng cháy một lúc mới dứt.
“Đúng thật là rất ngon.”
Tố Yên bị một màn này của anh làm cho đỏ mặt, tay chân quơ loạn xạ muốn đánh Kỷ Thiên: “Cái tên vô liêm sĩ này! Em đánh chết anh.”
Kỷ Thiên cùng chỉ phì cười chấp nhận cho bản thân bị đánh, sau một lúc dỗ dành thì Tố Yên cũng chịu buông tha cho anh, khẽ xoa đầu cô một cái anh dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lan-nua-lenh-phu-nhan-dung-roi-xa-anh/3356763/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.