Sáng sớm hôm sau Lệnh Khắc tỉnh dậy từ rất sớm chuẩn bị thức ăn sáng cho Tố Yên, tạp dề được cột ngay ngắn ngang eo, trên tay hắn là một cái vá múc canh.
Bàn tay to lớn thì nấu ăn không ngừng miệng thì lại ngân nga những câu hát si, hát lượn chẳng rõ lời.
Nêm thử vài muỗng hắn thấy vừa vị rồi liền tắt bếp, cởi chiếc tạp dề được quấn ngang hông thong dong bê thức ăn lên bàn ăn.
Nhớ ra Tố Yên vẫn chưa tỉnh dậy hắn dự tính lên phòng bế cô xuống thì một tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại của hắn.
Nhìn tên danh bạ chỉ để duy nhất hai chữ “ông già” Lệnh Khắc nhíu mày khó chịu, hắn làm sao mà quên được vị cha già kính yêu người đã một tay góp sức cho Lệnh Tư Ân thành công cái kế hoạch kia cho được.
Chậm chạp không biết bắt máy hay không nhưng sau một lúc đắn đo suy nghĩ Lệnh Khắc cũng chịu bắt máy.
“Có chuyện gì sao mà ông già lại gọi cho tôi lúc sáng sớm như này?”
Bên đầu giây bên kia là một giọng nói khàn khàn của một gia chủ cũng đã lớn tuổi: “Mẹ con khỏe chứ? Con có thể nói bà ấy gặp ta một lần thôi được không?”
Lệnh Khắc nghe lão nhân gia bên đầu dây bên kia nhắc đến mẹ mình hắn không khỏi nhíu mày, hai mắt đỏ rực kèm theo là những sợi tơ máu hiện rõ trên trán hắn.
“Ông đừng có mà lơ là, mau nói vấn đề chính.”
Lão nhân gia im lặng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lan-nua-lenh-phu-nhan-dung-roi-xa-anh/3036609/chuong-24.html