Cho đến nửa đêm chiếc điện thoại đặt trên đầu giường của Lệnh Khắc rung lên, hắn mệt mỏi mắt nhắm mắt mở cầm lên bắt máy.
Chưa để hắn mở miệng bên đầu dây bên kia một giọng nói lớn quát lên: “Thằng khốn nạn! Mau về nhà cho bố, có chuyện ta muốn nói với con.”
Đối với sự tức giận của Lệnh Nghiêm Tôn hắn tựa như đã rất quen, nếu như lúc trước khi mất trí nhớ hắn rất nghe lời lão thì bây giờ lại ngược lại.
“Tôi không về!”
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Lệnh Khắc hầu như tưởng tượng ra được gương mặt lẫn biểu cảm của lão ta hiện giờ chính là thập phần tức giận. Nhưng như thế thì đã sao, hắn mặc kệ.
“Nếu con còn không về thì ngày mai đừng hòng thấy được cô vợ kia của con còn sống.”
Nhắc đến Tố Yên tựa như chiếc vảy ngược của Lệnh Khắc, mà dường như Lệnh Nghiêm Tôn đã xem thường sự nhẫn nhịn của hắn.
Mạnh tay đập chiếc điện thoại xuống sàn nhà Lệnh Khắc nghiến răng: “Lão già khốn kiếp! Nếu không phải tại ông thì hạnh phúc của tôi đâu bị phá hủy như bây giờ.”
Thế mà trong một giây phút nào đó Lệnh Khắc lại có một ý nghĩ táo bạo, hắn muốn chính tay giết chết người cha ruột của mình. Kẻ đã khiến mẹ hắn bao năm đau khổ, kẻ khiến hạnh phúc một tay hắn níu lấy bị đổ vỡ.
“Lệnh Nghiêm Tôn…”
Thuận theo lời của lão, Lệnh Khắc lái xe đến Lệnh Gia nhưng trước đó hắn ghé vào một quán đồ ăn vặt, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lan-nua-lenh-phu-nhan-dung-roi-xa-anh/3036571/chuong-42.html