"Anh Phong, em xin lỗi!" Đã ba năm trôi qua, lời xin lỗi muộn màng này đã luôn ám ảnh trong lòng Thịnh Ngọc Lan. Hôm nay, cuối cùng cũng được nói ra để kết thúc mọi chuyện, cho nên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Hắc Phong khẽ lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn người đã xa cách suốt 3 năm, vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
"Tôi sẽ tìm cách để em rời đi, nhưng Ông Thịnh và bác Thịnh thì sao?" Có một số việc không cần nói thẳng, người thông minh sẽ tự khắc hiểu.
"Em biết, sai chính là sai" Nhiều năm trôi qua, Thịnh Ngọc Lan đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện này chính là cô sai, chứ không phải do y.
"Hôm nay gặp lại anh Phong, đối với em là quá đủ rồi." Thịnh Ngọc Lan không yêu cầu gì khác, hôm nay được nhìn thấy người cô mong ngóng suốt 3 năm như thế này đã là mãn nguyện rồi.
Thấy mọi người vẫn sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Về những gì đã xảy ra khi đó, Thịnh Ngọc Lan không thể thay đổi bất cứ điều gì và bây giờ cô cũng không yêu cầu bất cứ điều gì, giống như những gì cô đã nói, sai chính là sai và bị trừng phạt là thích đáng.
Sau rời đi, Hắc Phong tiếp tục đến gặp Thịnh Chấn Minh.
So với ba năm trước, Thịnh Chấn Minh rõ ràng là già đi rất nhiều, nhìn thấy Hắc Phong, khuôn mặt già nua của ông ta không có vẻ vui mừng nào mà chỉ hằn học nhìn.
"Ông Thịnh!" Hắc Phong nhìn người trước mặt, suốt 3 năm qua đã mài nhẵn đi những sắc bén của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lan-nay-em-yeu-anh/1284818/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.