Trong căn phòng rộng lớn và sang trọng, Thịnh Chấn Minh nổi bật với tóc hoa râm đang ngồi trên ghế, bên canh là một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng.
Nhìn thấy Hắc Phong đi vào, Thịnh Chấn Minh nở nụ cười rạng rỡ: “Hắc Phong đến rồi sao, lại đây, ông vừa nói chuyện với tiểu Lan về cháu đó!”
“Chủ tịch!” Hắc Phong cung kính lịch sự chào hỏi.
"Tại sao con lại khách sáo như vậy? Là do ông Thịnh đây không nói trước với con về việc tiểu Lan trở về à!"
Thịnh Chấn Minh vừa nói ánh mắt vừa nhìn Thịnh Ngọc Lan khẽ cười nói: "Tiểu Lan, vừa rồi kêu gào với ông muốn đi tìm anh Phong của con, bây giờ người ta đã tới đây rồi, sao lại ngồi im thin thít vậy hả? ” Thịnh Ngọc Lan thẹn thùng cười, xoay người, đối diện với mọi người.
Chiếc váy ren trắng khéo ôm trọn khoe vòng eo thon gầy, nổi bật làn da trắng như sứ. Ngay cả Kỉ Lam Thanh vốn chỉ thích đàn ông cũng không khỏi ngưỡng mộ cảm thán, đây đúng là một mỹ nhân.
Đáy lòng chua xót cười khổ, Kỉ Lam Thanh nhận ra hắn đã quên hỏi Hắc Phong là y sinh ra vốn chỉ thích đàn ông hay cả phụ nữ cũng có thể thích.
Đối mặt với vẻ đẹp trước mắt, không một người đàn ông nào lại có thể thờ ơ.
Cái chạm nhẹ nhàng mang đến sự ấm áp trên đỉnh đầu khiến Kỉ Lam Thanh định thần lại, ngước mắt lên, liền nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe mắt Hắc Phong, hắn nghe thấy người kia nhẹ nhàng thì thầm nhưng ngữ điệu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lan-nay-em-yeu-anh/1284795/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.