Diệp Mai tức giận trừng mắt nàng nói: "Tuyết tan, tình hình giao thông tốt lên mới có thể lên núi, từ giờ đến đó con ở nhà học làm giày cùng quần áo, không yêu cầu có thể làm ra quá tinh xảo, ít nhất có thể tự mình làm ra thành phẩm".
"Quả nhi nhỏ hơn con cũng sẽ cùng làm." Tô Quả đang lấy vải vụn luyện tập.
Tô Diệp ngẫm lại cũng đúng, người ở thời đại này cái gì cũng là tự mình làm, Tô Diệp cũng ở nông thôn lớn lên, khi còn nhỏ thì đã biết may quần áo, tuy rằng đường may không nói có bao nhiêu chỉnh tề, nhưng ít nhất có thể sử dụng. Còn có thể làm cho cháu trai cháu gái vài bộ áo ngủ đơn giản.
Ngày kế, Diệp Mai lấy cái đế giày dạy nàng cách khâu giày, khâu giày chủ yếu là dựa vào lực và sự vững vàng của tay, đối với Tô Diệp nói khó không khó, chỉ là đường may có chút không đều, Tô Diệp chỉ cần muốn nghiêm túc làm việc liền sẽ rất chuyên chú, một hồi sau trong mắt Tô Diệp chỉ có đế giày cùng kim chỉ.
Tô Diệp khâu xong đế giày trong tay thì lấy lại tinh thần, đem đế giày đưa cho Diệp Mai, Diệp Mai vừa thấy có chút kinh ngạc, trong lòng nàng đều đã chuẩn bị sẽ có một chiếc đế giày bị hỏng, không nghĩ tới cực kỳ tốt, chỉ là đường may có chút lớn nhỏ không đồng nhất, có thể đem đế giày trong nhà đều đưa cho Diệp Tử toàn bộ khâu hết, vừa có thể rèn luyện nàng vừa có thể cho chúng ta bớt việc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-ruong-hang-ngay/397907/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.