Diệp Mai múc bột mì ra, dứt khoát không thêu nữa, Tô Hủy đang ngâm mộc nhĩ, nhìn Tô Diệp băm thịt, đang định cắt nấm:
"Để ta cắt " Tô Diệp lấy đao đưa nàng.
"Cắt nát, có gừng hành sao?"
"Gừng có, hành chỉ có hành tây, ở quê quán vừa đúng đang là thời điểm của loại hành này, nơi này không có, đất ở đây chỉ có loại giống như hành tây."
"Hành tây càng thơm, đều băm đi."
Tô Diệp dùng cái chén múc ra một ít bột mì trắng, dùng để cán da, cho thêm chút muối, đem bột mì trắng cùng hắc mặt trộn đều, ở bên bên trong bột mì đào một cái lổ ở chính giữa, tiếp đến nước, sau đó dùng bàn tay trộn lên, có chút khô, bỏ thêm một chút nước, hai tay cùng nhau nhào.
Tô Diệp phát hiện có sức lực nhào bột không khó khăn, trước kia nhào bột đều mệt muốn chết muốn sống, thực mau cục bột nhũn ra, bóng loáng, đặt trong bồn tỉnh, không có ướt băng gạc, chỉ dùng trúc miệt (?) đặt lên.
Tô Diệp tìm ra một ít hoa tiêu, bảo Tô Hủy giúp nàng nhóm lửa, đem hoa tiêu xào cho thơm, nhìn qua thấy tàm tạm liền lấy sạn ra đặt lên trên thớt, dùng một cây gậy gỗ nghiền mịn, đặt trong chén một cái.
Tô Diệp cho một chút hoa tiêu phấn vào thịt thỏ, để vào gừng đã băm, thêm vào một chút nước tương, quấy, trộn đều sau đó thêm nấm mộc nhĩ đã băm vào, hành băm còn có một chút mỡ heo.
Dùng sức đảo theo một hướng, thịt thỏ có muối, Tô Diệp cảm giác không đủ lại thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-ruong-hang-ngay/397903/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.