Tô Tử Bảo mở cửa, phát hiện trong phòng không có một bóng người, vào giờ này quản gia và nữ giúp việc trong biệt thự đều ngủ rồi. 
Còn tưởng rằng Bùi Dực ở nhà, kết quả vội vàng chạy về, chỉ có mỗi bản thân mình. Muốn nói không mất mát là không có khả năng, trước kia cô về muộn, cho dù Bùi Dực không ở, cũng sẽ khiến quản gia chuẩn bị xong bữa ăn khuya. Nhưng mà ngày hôm nay, Tô Tử Bảo chưa thấy cái gì, tủ giữ ấm trong phòng bếp cũng không có đồ ăn. 
Biệt thự cao cấp to như vậy, cảm giác thật trống rỗng. 
Sớm biết như vậy không bằng mình ăn khuya một chút lại trở về. Tô Tử Bảo tức giận thầm nghĩ, nhưng mà nghĩ lại không phải là lúc mình ra cửa nghe Bùi Dực nói một câu trở về sớm một chút, cho rằng anh đang để ý việc mình đi nhà đàn ông khác đêm không về ngủ, liền vui vẻ ngoan ngoãn đúng hạn trở về sao, kết quả người ta vốn không thèm để ý, chính là thuận miệng nói một câu. 
Để cô về sớm một chút, chính anh vẫn còn chơi bời trăng hoa ở bên ngoài. 
Quên đi, lúc trước khi ký thỏa thuận kết hôn, không phải đã nói sao, Tô Tử Bảo mặc kệ cuộc sống riêng tư của Bùi Dực, nhưng mà bản thân cô phải hoàn thành bổn phận của Bùi phu nhân. 
Cũng chính là chỉ cho phép Bùi Dực chơi bời trăng hoa, còn mình không được ngoại tình. 
Nhìn qua hình như rất không công bằng, nhưng mà khi đó là Tô Tử Bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/3104418/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.