Bạch Lan Chi hắng giọng một cái nói, "Bố, nghe nói gần đây bố lại bị đau đầu, Kỳ Thành cùng Lăng Tuyết còn đặc biệt đến Kinh Đô để tìm thầy trung y qua đây, bố đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, có thời gian để gặp không ạ?"
"Đúng vậy, người thầy trung y này trị đau đầu rất nổi tiếng." Bạch Lăng Tuyết vừa cười vừa nói, "Kỳ Thành vì mời người ta đến, cũng hao tốn không ít công sức. Nếu ông cảm thấy được, thì có thể để người ta ở lại nhà, rất nhiều người bị đau đầu thầy thuốc ấy đều đã chữa khỏi."
Bùi Kỳ Thành cười nhạt một tiếng, đã có mẹ và vợ hắn giúp tranh công, với tư cách cháu trai, tự nhiên phải khiêm tốn một chút.
Bùi Nghiêm lãnh đạm nói, "Không cần đâu, bệnh cũ từ nhiều năm rồi, có ai khám cũng không có tác dụng gì đâu."
"Ông, ông đau đầu như thế sao có thể không đi khám chứ?" Tô Tử Bảo lo lắng nhìn ông, "Cháu nghe nói, đau đầu rất khổ sở. Bây giờ ông có đau không?"
Bùi Nghiêm khoát tay, "Không sao, hiện tại không đau."
"Nếu anh hai đã mời bác sĩ đến rồi, thì ông cũng nên gặp một lần, cũng để cho tất cả mọi người có thể an tâm một ít." Bùi Dực nói, bên môi câu khẽ cười, "Nếu ông thật sự không muốn gặp, thì cũng không thể để cho người ta phí công đi một chuyến như vậy, chớ lãng phí, nếu không thì xem cho cháu một chút, hôm nay cháu thấy hơi đau lưng."
Tô Tử Bảo vội vàng giật giật cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/3104277/chuong-67-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.