Tô Gia Hân vừa thấy vậy, lập tức xông lên nói, "Anh rể, còn em, còn em? Bố mẹ đều có quà rồi, còn em nữa?"
"Đây." Bùi Dực đưa một chiếc hộp cho Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân vội vàng mở ra, "Oa! Chiếc váy mới ra của Chanel, nước ngoài vừa mới bán ra, Hải Thành còn chưa có hàng. Vậy là em có chiếc váy độc nhất của Hải Thành rồi. Anh rể tốt quá! Em rất thích!"
Tô Tử Bảo nhìn thấy một màn này, trợn mắt há hốc mồm.
Cô chỉ biết là, chiều hôm nay sau khi Bùi Dực là phải đến Tô gia, liền gọi vài cuộc điện thoại, ngay đến cả những món quà này được đặt lên xe từ lúc nào cô cũng không biết.
Hơn nữa ngay đến chính bản thân cô còn không biết ba mẹ thích gì, vậy mà Bùi Dực lại điều tra được rõ ràng.
Tặng quà, giá trị vật chất chỉ là thứ yếu, tuy rằng bản thân cũng quý, nhưng quan trọng nhất chính là phải có tâm ý.
"Những người trẻ tuổi như các con quá phung phí rồi, quá xa xỉ. Sống, vẫn phải là tính toán tỉ mỉ." Một giọng nói bảo thủ từ trên tầng hai truyền xuống, Tô Quốc Cường đi xuống.
Lâm Tuyết Kiều nói, "Được rồi, Bùi Dực, con mau đem hai bình rượu tuyết hoa về đi, đừng cho ông ấy uống."
"Khục, tôi cũng chỉ nói vậy thôi." Tô Quốc Cường vốn là một người gia trưởng, hay quen giáo huấn đôi lời, nhưng kỳ thật trông thấy Bùi Dực mang theo mấy thứ này tới đây, sự hảo cảm của ông đối với cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/3104149/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.