Tô Tử Bảo kiếp trước lăn lộn nhiều năm, sao có thể không nhìn ra sự bất thường trong cái lần nghỉ ốm này. Lạc Băng Uyển chỉ sợ không có bệnh, mà chỉ là, không biết cô đã đắc tội gì với cô ấy, mà cô ấy không đồng ý gặp mặt mà thôi. 
Giống như đám nhân viên cấp cao sáng nay đã bài xích cô vậy. 
Cô có thể trấn áp được đám nhân viên cấp cao, nhưng mà lúc này đối mặt với Lạc Băng Uyển đang không biết ở đâu, cô lại cũng không thể ra nước ngoài mà đi tìm. 
"Được, em hiểu rồi." Tô Tử Bảo nắm chặt nắm đấm, đứng dậy đi ra ngoài. 
Bùi Dực không có làm sai, anh chỉ là một người chồng trên danh nghĩa của cô, thế nhưng trong nội tâm lại không thể kìm nén được sự thất vọng. Anh ngày hôm qua vẫn còn ôn nhu mà đồng ý cho cô vào làm trong công ty truyền thông Đế Tước, làm cho cô cảm thấy vui mừng. 
Hôm nay anh lãnh đạm, giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, làm cho Tô Tử Bảo thanh tỉnh. 
Anh nguyện ý giúp đỡ, cô cảm kích. Không muốn giúp cô, vậy cũng rất bình thường. Cho dù là anh có giúp đối thủ của cô, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận. 
"Anh đã đặt cơm cho em rồi." Giọng nói của Bùi Dực vang lên từ phía sau. 
Tô Tử Bảo lãnh đạm nói, "Cơ thể không khỏe, không muốn ăn, Bùi Thiếu anh cứ ăn đi." 
Bùi Dực nhìn bóng lưng của cô bước ra ngoài không khỏi buồn cười, cô vậy mà cũng lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/3104087/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.