Tô Tử Bảo trầm tư, dựa vào việc cô đã viết hàng trăm bài hát, để viết một bài hát riêng và phù hợp nhất cho Lạc Băng Uyển cũng không khó. Đây cũng là nguyên nhân mà Tô Tử Bảo dám tự tin như vậy. 
Nhưng nếu như Lạc Băng Uyển không có ở đây vậy thì cũng không còn được thuận lợi như vậy rồi. 
Cô chỉ có hai tháng, hơn nữa cô cũng đã cam đoan mình có thể làm cho Lạc Băng Uyển càng nổi tiếng hơn nữa, đây là việc có lợi cho cả hai bên. 
Mà lúc này có thể khiến cho Lạc Băng Uyển trở về, chỉ có Bùi Dực. Nghĩ tới đây, Tô Tử Bảo mở danh bạ điện thoại, trên mặt mỉm cười, "Bùi thiếu, ở đâu vậy?" 
"Có chuyện gì?" 
Giọng nói lười biếng của Bùi Dực ở đầu dây bên kia vang lên, làm cho Tô Tử Bảo cảm thấy có lẽ anh vẫn còn vùi trên giường của một cô gái chân dài nào đó chưa chịu dậy. 
"Muốn gặp anh." Tô Tử Bảo đóng tập văn kiện trong tay lại, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở bên cạnh, 11:30, đến giờ tan làm rồi. 
Bùi Dực dường như nở một nụ cười, "Muốn gặp anh? Ra ngoài rẽ trái, đi thẳng." 
Ồ? Là ý gì đây? 
Tô Tử Bảo lông mày hơi nhíu lại, đứng dậy, ra khỏi văn phòng của tổng thanh tra, quẹo trái là một hành lang dài, mà ở gian phòng trong cùng, là văn phòng Tổng giám đốc. 
Toàn bộ tầng cao nhất, chỉ có hai phòng làm việc, một phòng khách kiểu cách giống một quán cà phê cực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/3104079/chuong-22-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.