“Con khốn, còn không mau đứng dậy! Muốn tao tự mình ra tay à?” Trong lời nói, lộ ra phẫn hận! Khi Mẫn Tuệ Hiền khóc lóc kể hết mọi chuyện cho bà ta biết, thím Khánh đã hận không thể moi tim gan của đôi mẹ con lòng dạ hiểm độc Vương Tuệ này vứt cho chó ăn! Tuệ Hiền mà bà ta thương yêu từ nhỏ đến lớn lại bị người ta lừa gạt như vậy, vì một con khốn mà công cốc nuôi nấng một đứa con gái hơn 20 năm trời! Thím Khánh chỉ hận lúc ban đầu ở nhà họ Mẫn đã không tra tấn thật hung ác con khốn Vương Tuệ kia, lại còn để cô ta cùng đến nhà họ Ôn với cô chủ, mới để cho cô ta có cơ hội leo lên giường của cậu chủ, và còn sinh ra một đứa con gái rồi bày ra kế trộm long tráo phượng, kết quả là khiến cho Tuệ Hiền của bà ta phải chịu khổ! Đáng tiếc, Vương Tuệ đã chết rồi, nếu ả ta còn sống, thì nhất định phải lột da lóc xương, băm thành thịt vụn cho cá ăn! Con khốn không biết xấu hổ, đáng chết! Nhưng mà, chết mất một con khốn mẹ, thì vẫn còn lại một con khốn con, thím Khánh chuyển hết tất cả sự hận thù của mình sang Ôn Hinh Nhã, nếu như không có đứa con rơi này, Tuệ Hiền của bà ta làm sao phải chịu cục tức này chứ? Vì vậy, trong một tháng qua, bà ta đã dùng không ít cách để giày vò Ôn Hinh Nhã. Nhìn thấy người nằm trên mặt đất vẫn chưa nhúc nhích, thím Khánh hừ một tiếng, thò tay nhéo phần thịt mềm mại trên eo người kia: “Con ranh con, mày muốn giả chết thì hãy có bản lĩnh đừng hét lên!” Sau đó đá vào cột sống của người phụ nữ, hung hăng đè mạnh, “Đứng lên!” Lại là một cú đá, “Mày có dậy hay không thì bảo?” Ôn Hinh Nhã trần truồng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cuộn tròn thành một cục, lộ ra tấm lưng trắng nõn và bờ mông căng tròn, mặc cho thím Khánh gọi thế nào, cô ta cũng không mở miệng, không nhúc nhích, quyết tâm giả chết. Thím Khánh dùng cả tay lẫn chân, véo rồi lại đá, ngoài việc nghe thấy tiếng kêu rên nặng nề của người kia, thì không hề nhận được sự đáp lại nào, bà ta tức tới chống nạnh hai tay, thở hổn hển. Ánh mắt thoáng nhìn qua Mẫn Tuệ Hiền đang im lặng, sắc mặt tái nhợt, thím Khánh lại cảm thấy mũi cay cay, cô chủ đáng thương của bà ta, cô chủ nhỏ đáng thương của bà ta… Tất cả mọi thứ đều là do con khốn này và người mẹ tán tận lương tâm của nó gây ra! Không thể dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy được! Thím Khánh nghiến răng, chuẩn bị đánh tiếp, lại bị Mẫn Tuệ Hiền ngăn lại, chỉ thấy bà ta lấy ra một cuộn vải lụa đỏ từ trong túi xách tinh xảo đưa cho thím Khánh, mắt thím Khánh chợt sáng lên, sự hung ác loé lên trong đôi mắt, lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay. Khe rãnh tung hoành trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, biểu cảm quái dị hiện lên trên khuôn mặt già nua, thím Khánh đưa tay ra nhận lấy đồ vật, sau đó cười khằng khặc, tựa như ác quỷ trong đêm. Ôn Hinh Nhã nhắm chặt hai mắt không hề mở ra, lông mi khẽ run lên, hai tay nắm chặt, khớp xương trắng xanh, chờ đợi những cú đấm đá lại tới lần nữa. Cô ta không biết cuộc tra tấn này sẽ tiếp tục trong bao lâu nữa. Bà lão này là người giúp việc của nhà họ Mẫn, rất được mẹ tin tưởng, tại sao bà ta lại nhốt mình? Rốt cuộc là ai đã xúi giục bà già xảo quyệt này? Ôn Hinh Nhã nghĩ mãi mà không thể hiểu được. Nhưng cô ta không tin mình sẽ chết, bởi vì, cô ta đã nói chuyện điện thoại với Mẫn Tuệ Hiền trước khi rời sảnh sân bay, mẹ cô ta nhất định sẽ phát hiện ra dấu vết để lại, sau đó sẽ lần theo manh mối để tìm được cô ta! Trước đó, cô ta đã tự nhủ rằng, phải nhịn! Bà lão này lớn tuổi rồi, tuy rằng mắng rất khó nghe, nhưng động tác lại chậm chạp, yếu ớt, đánh cô ta nửa tiếng là đã phải nghỉ ngơi 20 phút, Ôn Hinh Nhã có thể nhận thấy rõ ràng, đối phương chỉ muốn hành hạ mình, chứ không dám giết mình, cho nên, cô ta đã bình yên vô sự mà nhẫn nhịn trong một tháng này. Đúng là thím Khánh không dám giết chết Ôn Hinh Nhã, bà ta biết, so với bà ta thì cô chủ càng hận con khốn này hơn, vì vậy, cho dù bà ta có hận đến ngứa răng, cũng không dám dùng cách tra tấn nặng nề quá, không phải giống như suy nghĩ của Ôn Hinh Nhã, là bởi vì bà ta già rồi, lòng có thừa mà sức không đủ, mà là, người thật sự muốn chỉnh đốn cô ta, vẫn chưa tới! Bây giờ, cơn ác mộng thực sự, chỉ vừa mới bắt đầu! Tiếng cười kỳ quái của thím Khánh vang vọng trong phòng, mí mắt của Ôn Hinh Nhã giật giật, lưng tê dại, cô ta càng cố gắng cuộn mình lại, lưng gần như cong thành hình chữ C, đột nhiên, một cơn đau nhói kịch liệt từ xương sống truyền đến, Ôn Hinh Nhã hét lên một tiếng, toàn thân run rẩy, vô thức mở mắt ra, lúc này nước ớt lại đổ xuống, chất lỏng cay độc xộc vào mắt, cô ta chỉ cảm thấy nhói đau, dùng mu bàn tay chà lau không ngừng, vừa lau, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, xô nước ớt lúc trước đã dội hết toàn thân của cô ta, tất nhiên mu bàn tay cũng không ngoại lệ! “Aaaaaaaaaaaa—–cứu mạng với aaaaaaa—–” Tiếng la hét thảm thiết vang lên, quanh quẩn trong căn phòng trống, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm đen, vang vọng cả một vùng trời, lại không ai hỏi tới, bởi vì, đây là nơi phố nhỏ sắp bị phá bỏ và dời đi, tất cả mọi người sớm đã dọn đi từ một tháng trước! Cho nên, cho dù đêm nay Ôn Hinh Nhã có hét đến vỡ giọng, cũng sẽ không có ai đến cứu cô ta! Cuộn vải lụa đỏ trong tay thím Khánh đã được mở ra, hai hàng kim châm dày đặc toát ra vẻ lạnh lẽo dưới ánh đèn vàng ấm áp, những cây kim găm vào trong lụa, mũi kim sáng choang: “Con khốn, hôm nay chính là ngày chết của mày!” “A—- mắt của tôi đau quá! Mắt tôi không nhìn thấy được nữa rồi!” Ôn Hinh Nhã lấy tay che mắt, vẻ mặt vặn vẹo, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, gào thét điên cuồng! “Hahaha – đáng đời! Con khốn! Mày và mẹ của mày đều đáng chết! Đáng chết!” “Bà già! Nhà họ Ôn và nhà họ Mẫn đều sẽ không bỏ qua cho bà đâu! Bà lại dám làm vậy với tôi? Tôi sẽ kêu mẹ tôi băm vằm bà ra rồi đem cho chó ăn!” Ngay từ đầu thì sắc mặt của Mẫn Tuệ Hiền không chút cảm xúc, thờ ơ lạnh nhạt, vừa nghe thấy lời này, đôi mắt sắc bén đông cứng lại, hiện lên vẻ hung ác! Thím Khánh rút ba cây kim từ cuộn vải ra, dùng một chân giẫm lên vùng bụng của Ôn Hinh Nhã, đâm thẳng vào ngực cô ta: “A——” Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ lại vang lên lần nữa. Bởi vì Ôn Hinh Nhã không thể nhìn được, nên các giác quan khác trở nên cực kì nhạy cảm, khi mũi kim nhỏ đâm vào da, cô ta cảm thấy máu toàn thân như đông đặc lại, nỗi đau đớn kịch liệt truyền đến, dần dần lan tràn, cô ta không ngừng né tránh, liên tục cầu xin, như một con chó cái, thân thể trần truồng, nằm sấp trên mặt đất, toàn thân co rút, không thể khống chế mà tè ra. Nhưng trên người cô ta không có vết thương rõ ràng, thậm chí còn không thấy một giọt máu nào. Lại thêm ba mũi kim đâm vào da thịt, giọng của Ôn Hinh Nhã đã khàn đi, chỉ có thể phát ra tiếng la đứt quãng, toàn thân run như cầy sấy! Thím Khánh nở nụ cười lạnh lẽo: “Tao khinh, con khốn, đáng đời! Mày và mẹ mày đều là con khốn! Con đĩ!” Đều là đồ đàn bà không biết xấu hổ, hại cô chủ thê thảm như vậy, bây giờ, cô chủ nhỏ cũng không biết tung tích, sống chết chưa rõ, nói không chừng sớm đã… Trong lồng ngực như nghẹn một cục tức, thím Khánh lại rút ra một cây kim nhỏ, không chút thương tiếc mà đâm vào đùi trong của Ôn Hinh Nhã. “Khi còn nhỏ, con gái của một người giúp việc vô tình làm bẩn váy của mày, mày đã lấy tăm chọc vào mắt của cô bé đó, mày nói xem, lúc đó mày mới bao nhiêu tuổi chứ, mà sao lại độc ác như thế hả?” Lại một cây kim đâm vào da thịt. Ôn Hinh Nhã gục trên mặt đất, như một vũng bùn, cô ta không còn sức lực phản kháng, tóc dài rối tung, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bầm tím, lại bị nước ớt xối rửa, mùi khai của nước tiểu bắt đầu lan tỏa trong không khí. Một tia hưng phấn xẹt qua đáy mắt Mẫn Tuệ Hiền, khóe môi khẽ cong, chỗ huyệt thái dương thoáng nổi gân xanh, móng tay cắm vào lòng bàn tay, bà ta lại không thèm quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt, mượn cảnh tượng này để tiếc thương cho cô con gái ruột tung tích không rõ của mình! Ôn Hinh Nhã kịch liệt thở hổn hển, toàn thân run rẩy, cái “chắc chắn” mà cô ta tự cho là đúng đó vốn chính là một trò cười, bà già này thật sự muốn giết cô ta! Không… cô ta không muốn chết! Cô ta vẫn chưa được gả cho anh Hoàng, vẫn chưa nhìn thấy kết cục thê thảm của Dạ Cô Tinh, cô ta nhất định không thể chết! Thím Khánh vẫn còn đang chửi rủa: “Con khốn, giống y đúc mẹ mày, đều là đồ đê tiện! Ác độc như nhau, ghê tởm như nhau, không biết xấu hổ như nhau! “ Ôn Hinh Nhã giật mình: “Không! Tất cả những chuyện này không liên quan gì đến tôi! Tôi không phải con gái của Mẫn Tuệ Hiền! Không phải—– oan có đầu nợ có chủ, ân oán giữa bất bà và Mẫn Tuệ Hiền không liên quan gì đến tôi! Bà đi tìm người phụ nữ đó đi.” “Thật sự không liên quan gì đến tôi… Tôi xin bà, tha cho tôi đi!” Thím Khánh sửng sốt, môi run lên: “Mày, mày nói cái gì?” Tốt lắm! Hóa ra con khốn này sớm đã biết thân thế của mình, còn cố ý che giấu, tu hú chiếm tổ chim khách, yên tâm hưởng thụ tất cả mọi thứ mà đáng lẽ là thuộc về cô chủ nhỏ! Thím Khánh thoáng nhìn về phía Mẫn Tuệ Hiền, lại thấy sắc mặt bà ta tái nhợt, bờ môi run rẩy, giống như bị ngươi ta tát một bạt tai vào mặt, không chỗ để trốn! Bởi vì tất cả những điều này đều là do bà ta mua dây buộc mình, tưởng nhầm mắt cá là ngọc trai, mới khiến cho con gái ruột của bà ta bị đứa con rơi này làm hại! Thù này không báo, bà ta làm sao cam lòng cho được? Thím Khánh đau xót trong lòng, vươn tay tát cho Ôn Hinh Nhã một cái bạt tai: “Mày câm miệng cho tao!” Ôn Hinh Nhã cho là bà ta không tin mình, vội vàng giải thích: “Những gì tôi nói đều là sự thật! Tôi là con gái của Vương Tuệ, không có liên quan gì với Mẫn Tuệ Hiền! Bà muốn báo thù thì đi tìm bà ta, đừng có kéo tôi xuống nước theo… Tôi cũng là cô gia chủ họ Ôn, trên người chảy dòng máu của Ôn Diêm, bà, tốt nhất là bà nên thả tôi đi, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu!” Thím Khánh nhổ một bãi nước bọt lên trên người cô ta, giơ cây kim bạc trong tay lên, chuẩn bị đâm tiếp, nhưng lại bị ánh mắt của Mẫn Tuệ Hiền ngăn lại. Bà ta sắp xếp tới tận mấy màn kịch, đây mới là màn đầu tiên, người chết rồi, còn chơi thế nào được? Những người ban đầu đã hại con gái của bà ta, một kẻ cũng đừng mong chạy thoát, kể cả Ôn Diêm! Thím Khánh ngầm hiểu, cất kim đi, lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước nhét vào miệng Ôn Hinh Nhã, Mẫn Tuệ Hiền nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, cất bước đi ra, tiếng giày cao gót va vào sàn bê tông vang lên đặc biệt rõ rệt. Ôn Hinh Nhã bị ép nuốt viên thuốc, chấn động toàn thân chấn động, hét lên: “Là ai? Còn có ai nữa đúng không? Bà già, rốt cuộc là ai đã sai khiến bà làm như vậy với tôi? Có phải là người phụ nữ kia hay không? Có phải hay không? Cô dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Cô quay lại cho tôi—— Thả tôi ra! Tôi mà chết đi, nhà họ Ôn và nhà họ Mẫn đều sẽ không bỏ qua cho cô—-” “Dạ Cô Tinh, tôi biết đó là cô! Cô muốn giết tôi, rồi từ nay sẽ không ai cướp được anh Hoàng từ tay cô nữa! Đồ khốn, cô thật hèn hạ! Tôi có làm ma cũng không tha cho cô, tôi muốn uống máu của cô, ăn xương của cô!” Bốp——- Thím Khánh giáng xuống một cái tát: “Câm miệng! Chút nữa sẽ để mày kêu cho đã!” Đột nhiên, một cơn nóng bức từ bụng dưới truyền lên, vừa nhanh vừa dữ dội, cả người Ôn Hinh Nhã run lên, lắc lư không ngừng, vẻ mặt sợ hãi: “Bà, rốt cuộc bà đã cho tôi ăn cái gì?” “Thứ tốt ngàn vàng khó mua! Mày cứ từ từ mà hưởng thụ đi…” Ôn Hinh Nhã rùng mình, cô ta không phải là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, mà ngược lại, cô ta đã từng ngủ với rất nhiều người đàn ông ưu tú, đương nhiên hiểu được loại cảm giác này thể hiện điều gì, trong lòng chợt dâng lên sự sợ hãi. “Bà… Bà định làm gì?” “Làm gì à?” Thím Khánh hừ lạnh “Giữa nam và nữ, mày nói xem, còn có thể làm gì nữa? Dù sao mày cũng giống y đúc với người mẹ không biết xấu hổ của mày, thích bò lên giường như vậy, tối nay tao sẽ để cho mày bò thật đủ! Vào hết đi….” Ôn Hinh Nhã căn bản không có thời gian để suy nghĩ, đã bị một đôi bàn tay to lớn đè trên mặt đất, không, không chỉ một đôi, sau lưng, ở đùi, bụng dưới, trên ngực đều có! “A——-ncút đi! Mấy người cút đi!” Thím Khánh đưa tay nhẹ nhàng cài lên chiếc cúc áo màu đỏ, lùi về phía sau nửa bước, rồi cười hiểm độc: “Tao khuyên mày tiết kiệm sức lực đi, mấy người đàn ông này đều được cho uống thuốc rồi, mày cho là, mày còn trốn thoát được hay sao? À, mày không nhìn thấy, để bà già này giới thiệu một chút cho mày biết về những người đàn ông sắp qua đêm với mày nhé, một tên là kẻ điên mới chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, một tên là ăn mày, còn có một tên là kẻ lang thang trên đường. Hãy từ từ tận hưởng đi!” Nói xong, bấm điều khiển, sau đó ra khỏi phòng. Đi ra thật xa vẫn có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ, nhưng mà, không đến năm phút, đã dần dần yếu đi….. Mẫn Tuệ Hiền đứng ở lối vào của con hẻm, nơi trước đó bà ta xuống xe, gần như hòa làm một thể với màn đêm. Hai phút sau, chiếc BMW màu đen vững vàng dừng lại trước mặt bà ta, Lão Vương xuống xe mở cửa ghế sau: “Bà chủ và các quý bà đã xong ván bài, tôi đến đón bà về nhà.” Lúc này khuôn mặt của Mẫn Tuệ Hiền mới có cảm xúc của con người, khóe môi khẽ nhếch lên: “Làm phiền anh rồi, anh Vương” “Mời bà.” Mẫn Tuệ Hiền lên xe, Lão Vương đóng cửa xe lại, sau đó vòng về ghế lái, nổ máy, xe ổn định đi về phía trước. Ánh sáng nhấp nháy chiếu vào khuôn mặt quyến rũ của Mẫn Tuệ Hiền, làm tăng thêm vẻ bí ẩn và sang trọng. Trên hòn đảo Chiếm Ngao xa xôi kia, đột nhiên Chiến Dã lại bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]