Khi Dạ Cô Tinh đến, Diệp Nhĩ đang loay hoay với chiếc máy ảnh. Anh Tử Lạc đã mặc một chiếc váy bong bóng với những bông hoa màu xanh lam trên nền trắng. Khi nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện ra rằng bông hoa này không phải bông hoa thật, mà là một phiên bản nhỏ hình Doraemon.
Anh Tử Lạc quay người lại, chiếc váy giống như hoa mẫu đơn đang nở rộ, cô ấy nheo mắt hài lòng: “Dì nhỏ, trông có đẹp không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Tất đẹp.”
Lúc này, Diệp Nhĩ cầm máy ảnh bấm tách một cái, rất thản nhiên.
“Nhất Nhất, em đi thay quần áo đi.”
“Vâng.” Dạ Cô Tinh thuận tay lấy ra một bộ, nhưng tâm trạng không còn vui như trước nữa, hình dáng gầy gò của người đàn ông luôn hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, trong lòng như bị tảng đá đè lên.
Cô hững hờ thay quần áo, thực ra đây không thể gọi là quần áo, chiếc áo ống màu xanh ngọc bích để lộ phần bụng nhô cao của cô, phần thân dưới chỉ có một chiếc quần đùi, lộ ra hai đôi chân dài thẳng tắp và thon thả, mảnh khảnh, một chiếc áo khoác ngoài mỏng tang màu xanh nhạt, trong và sáng, uốn lượn từ ngực đến thắt lưng, và cuối cùng buông thõng xuống.
Dạ Cô Tinh bước ra khỏi phòng thay đồ, bước chân trần lên tấm thảm màu trắng, thậm chí không hề cảm thấy lạnh. “Chị hai, em thay…”
Lời còn chưa dứt đã đột ngột dừng lại, Dạ Cô Tinh trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn bóng người đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-anh-hau-mang-thai-cua-gioi-giai-tri/1146515/quyen-2-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.