“Ôi, chị Dạ, sao chị lại…” Tiểu Xuân ngạc nhiên khi thâys Dạ Cô Tinh không từ trong phòng đi ra, mà lại đi tới từ hành lang đối diện. 
Dạ Cô Tinh mỉm cười tiến lại gần: “Ồ, tôi đợi mãi mà không thấy cô lên, ở trong phòng một mình chán quá, nên đi dạo hành lang vài vòng, phụ nữ đang mang thai mà, nên đi lại nhiều.” 
“Em xin lỗi, làm chị phải đợi lâu rồi.” Tiểu Xuân mỉm cười xin lỗi “Vừa nãy em định về phòng lấy, nhưng chợt nhớ ra em dùng băng vệ sinh toàn loại rẻ tiền, chất lượng không tốt, em sợ chị không quen, vậy nên em đã đến hỏi cô tư, nhưng lúc đó cô ấy đang ở trong vườn, em phải đi tìm cô ấy nên có chút chậm trễ ạ.” 
Dạ Cô Tinh gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Không sao.” 
“À đúng rồi, cái này của chị ạ, chị vào bên trong đi, em đợi ở ngoài này.” 
Dạ Cô Tinh cầm lấy miếng màu hồng trên tay Tiểu Xuân: “Cảm ơn em.” Sau đó cô mở cửa phòng đi vào bên trong. 
Tiểu Xuân bị sốc bởi câu “cảm ơn” này. Trong mắt cô ta, là một người giúp việc, bản thân làm những việc này là điều đương nhiên, hơn nữa cũng chỉ là mấy việc vặt không có gì quan trọng. 
Cô ta mặc dù không biết thân phận của vị khách này, nhưng vừa rồi ở trong phòng khách, nhiều phu nhân vây quanh chị ấy như vậy, chắc là họ rất tôn kính quý trọng, tự nhiên rất cao quý, giống… giống như nữ hoàng! 
Giờ đây, nữ hoàng đột nhiên nói “cảm ơn” với mình? Tiểu Xuân cảm giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-anh-hau-mang-thai-cua-gioi-giai-tri/1146501/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.