🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỉ là...
Dạ Cô Tinh liếc nhìn Vu Thâm đang nhắm mắt đứng bên cạnh, mỉm cười: "Anh thấy... những người này nên xử lý ra sao?”
“Cô chủ hẳn là đã có quyết định."
Dạ Cô Tinh vẫn giữ nét mặt ‘vui vẻ’, nói "Nhưng tôi muốn nghe ý kiến của anh.”
“Ý kiến của tôi thế nào không quan trọng. Quyết định của cô chủ chính là của tôi."
Anh ta vốn không có cách nào là người dẫn đường cho cô, vậy chỉ có thể theo sát từng bước đi của cô.
Anh ta ở phía sau, và cô luôn phía trước.
"Nếu như... Tôi muốn Bang Hải Long sẽ vĩnh viễn biến mất?"
Vu Sâm sau một hồi chấn động mới nói, "... Chỉ cần cô chủ hạ lệnh là được.”
“Được." Dạ Cô Tinh khẽ cong đôi môi đỏ mọng, ném khẩu súng trong tay cho Vu Sâm, sự tức giận hằn lên trong ánh mắt xẹt qua, tựa như Tu La địa ngục.
Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Một tên cũng không để lại."
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động đến từ tổng bộ Bang Hải Long, làm đảo lộn cả giới hắc đạo. Tất cả các lãnh đạo cấp cao của Bang Hải Long đều bị giết chỉ sau một đêm, mà người đương nhiệm Vu Thâm không lâu sau đó tuyên bố―― triệt để giải tán Bang Hải Long!
Trong lúc đó, đàn em của những kẻ cấp cao trong bang từng kẻ nảy sinh dục vọng, lão đại vừa chết, thời cơ của họ đã đến!
Cho nên, các cỗ thế lực tuần tự lâm vào hỗn chiến "đoạt quyền".
Mặt khác, các thế lực ngầm khác trong giới tạm thời đứng sang một bên quan sát, án binh bất động, một khi thời cơ đến, sẽ thuận nước đẩy thuyển giành địa bàn.
Lúc giữa trưa, đám đàn em tự vùng lên lãnh đạo từng nhóm từng nhóm dẫn theo hàng trăm đàn em dưới trướng, trang bị súng và gậy xông tới áp sát tổng bộ của Bang Hải Long.
Họ viện cớ là đòi lại công đạo cho đại ca của họ! Thuận tiện đòi một số khoản phí bồi thường!
Đùa à! Bang Hải Long cứ như vậy giải tán, bọn họ về sau lấy gì sinh sống?!
Cây lớn thì càng nhiều bóng mát, vẻn vẹn điểm này, bọn họ cũng nhất định không thể để Bang Hải Long giải tán!
Đồn cảnh sát nhận được tin báo đã cử rất đông cảnh sát đến giữ gìn trật tự, nhưng không hề có chút ý định ngăn cản. Chỉ cần không gây ra án mạng, ảnh hưởng trị an, bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Dù sao thì ăn của người thì miệng mềm, ngày thường đã nhận không ít lợi lộc từ đám người này.
Lùi một vạn bước nữa mà nói, cho dù có người mất mạng, chỉ cần không bị bọn họ bắt tại trận, hoặc có người điện thoại báo án, bọn họ cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, có giang hồ thì tránh không được đổ máu.
Bạch đạo có quy củ của bạch đạo, hắc đạo cũng có pháp tắc của hắc đạo.
Từ xưa có hắc bạch cùng tồn tại, giữa hai phái luôn có sự cân bằng.
Vu Sâm vẫn luôn bất động trước sự hỗn loạn của đàn em, mở rộng cửa lớn đón khách.
Cả đám người chăm chú quan sát, chuẩn bị cùng nhau tiến lên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đục nước béo cò. Không đến một tiếng, mấy trăm người vừa nãy còn khí thế hùng hổ, ý chí chiến đấu sục sôi bây giờ lại xám xịt ra.
"Ây... người anh em, đây là thế nào vậy?”
“Khụ khụ, đừng nhắc nữa. Nên giải tán thì giải tán đi, nhanh chóng về tắm rửa đi ngủ! Đúng là mẹ nó không có ý nghĩa! Còn không bằng về nhà ôm vợ...”
“Nè! Không phải nói muốn làm một vố lớn sao? Sao lại bỏ đi rồi?”
“Làm! Làm! Làm con mẹ nhà mày! Đại ca đều không đấu nữa, đàn em nhỏ nhoi như bọn tao thì làm cái gì! Mày thật ngốc...”
“..."
Vương Trực đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, bất lực thở dài, lại lắc đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ đắc ý.
Thấy thế nào, làm màu được phết!
"Đại hắc, qua đây qua đây..."
Một người đàn ông da ngăm đen vạm vỡ đi tới, nhìn Vương Trực, cười toe toét, lộ ra hàm răng to trắng.
"Hắc ca, có chuyện gì vậy?"
Vương Trực vươn tay vỗ một cái lên đầu của tên đó.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, về sau gọi là anh Trực!" Từ khi theo Dạ Cô Tinh, Vương Trực đã quyết định vứt bỏ cái danh xưng sến xúa―― "Tiểu Hắc"!
Cậu ta hiện tại là người có thân phận ―― chủ tịch của Câu lạc bộ người hâm mộ của ‘Áo Tím’!
Lâu lâu mặc chiếc áo vest ‘ra trận’, đăng một tấn ảnh chụp góc nghiêng của cô chủ, lập tức nổi như cồn, làm điên đảo đám fan trên mạng, quá đã!
Đủ loại cầu xin bao nuôi, nịnh nọt, chung quanh có rất nhiều mỹ nữ lại ngã xuống, chăn ấm nệm êm, cậu ta cảm thấy vận đào hoa của đời mình đã bùng nổ trong khoảng thời gian này.
Hiện tại cậu ta đã trở thành một blogger nổi tiếng rồi, với hơn 100.000 lượt theo dõi, đang trên đà phát triển tốt. Tin rằng trong tương lai không xa, "Tôi là fan của ‘Áo Tím’" nhất định sẽ trở thành ngôi sao có nhiều fan hâm mộ trên thế giới!
Ai bảo cô chủ nhà cậu ta nổi như thế ~ cả cậu ta cũng được nổi tiếng lây!
Người ta nói giáo dục nên bắt đầu từ tấm bé, nên cậu ta luôn luôn chú ý đến hình tượng của bản thân, vấn đề tên tuổi là hàng đầu.
Vương Trực lần đầu thấy biết ơn cha mẹ đã đặt cho mình một cái tên vừa ngắn gọn lại có ý nghĩa ――
Trực, chính trực, cương trực, thẳng thắn, tuyệt đối là đàn ông thẳng!
Không cong, không thể nào mà cong được.
"Hắc..." Đại Hắc gãi đầu, "Anh Trực..."
Vương Trực hài lòng vỗ vỗ vai người kia, "Thông minh! Thế này mới đúng! Có thể dạy dỗ!”
“Ha ha... anh Trực, anh nói xem sao bọn họ chưa gì đã đi hết rồi vậy? Không vét được gì, bọn họ có thể cam tâm sao?"
Vương Trực trừng mắt một cái, "Vớ vẩn! Ai nói bọn họ không kiếm được cái gì?!”
“Vậy lấy được cái gì?" Đại Hắc thành thật bày tỏ sự nghi ngờ
"Cái mạng chứ cái gì! Đám người này nếu không đi đều phải chết ở chỗ này.”
“Hả? Vậy là sao? Em nghe không hiểu..."
Kỳ thật, Vương Trực cũng không muốn hiểu, thế nhưng là vừa vặn đụng phải, không hiểu cũng phải hiểu!
Giữa trưa hôm nay, lúc cậu ta đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, thì một đám người lũ lượt xông vào tổng bộ. Cậu ta nhanh chóng xách quần rồi lao ra ngoài.
Hôm qua ‘chăm sóc’ cô nàng kia một đêm, làm cậu ta mệt đến ngất ngư, nhưng cuối cùng cũng không ‘phụ lòng’ chị Dạ. Đang lúc mệt mỏi muốn đánh một giấc, không ngờ lại có một chuyện như thế?
Có đánh nhau sao?! Có liên quan gì đến cậu ta đâu! Nhưng cậu ta vốn dĩ là một thanh niên nhiệt huyết! Chuyện tốt như thế sao có thể thiếu cậu ta được?!
Cậu ta lập tức cầm vũ khí trong nhà theo một nhóm người sôi trào nhiệt huyết lao vào hình đường.
Đến nơi, vừa nhìn thấy hình ảnh tám người chết bị đóng đinh trên giá thập tự, cậu ta đã nôn thốc nôn tháo.
Quay đầu nhìn lại, những gả cầm đầu khác còn kinh hãi hơn hắn, có người sợ hãi tè ra cả quần, có người còn ngất đi, sau đó nghe có người nói có người khác sợ đến mức phát bệnh tim tại chỗ và được đưa đến bệnh viện...
Nói xem bị bệnh tim, còn tới chỗ hắc đạo hỗn loạn này? Đây chẳng phải là tìm đến cái chết nhanh chóng sao?!
Ngu ngốc!
Quay đầu lại lần nữa, Vương Trực cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình còn chưa đủ mệt---- người mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai không phải là chị Dạ sao? Nhưng hắn thấy được cái gì thế này?!
Cô, vậy mà dửng dưng ngồi kế bên tám cây thập tự giá, bộ dáng nhàn nhã, thư thái cắt miếng bít tết, bên cạnh còn đặt một ly rượu đỏ.
Anh Vu đang cung kính đứng sau lưng cô, lông mày trầm thấp, ánh mắt khó có thể phân biệt được.
Miếng bít tết còn dính máu được cô cắt thành từng khúc đưa lên miệng từng chút một, vừa nhai vừa nuốt.
Một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể Dạ Cô Tinh, bao phủ toàn bộ hình đường.
Vương Trực vô thức tránh ánh mắt của cô.
"Các người chỉ có ba phút, hoặc là cút ra khỏi nơi này, hoặc là...”
“Cứ ở lại đây luôn.” Giọng điệu hạ xuống thấp nhất, khí thế sắc bén, kèm theo vài phần lạnh lùng uy nghiêm.
Khi tận mắt chứng chiến tám thi thể ướt đẫm máu bị đóng đinh trên thập tự giá thì không còn ai cảm thấy đây là trò đùa nữa. Trên tám cây thập giá là 8 lão đại đã chết của các thế lực đàn em cầm đầu các thế lực xông vào ngày hôm nay.
"Còn có... Một phút." Mấy gã cầm đầu ngây ra nhìn đám đàn em, đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, bỗng lấy lại phản ứng, chen lấn xô đẩy nhau cùng xông ra cửa.
Trên mặt đều là sợ hãi cùng kính sợ! Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ...
Đội ngũ bỏ chạy tán loạn, mất đi kẻ cầm đầu, đám đàn em theo sau cũng tự giải tán.
Vương Trực đứng từ cửa số phía trước nhìn thấy tất cả.
Đúng là ván bài mới nha...
Vương Trực cảm thấy máu trong người đang sôi trào.
Trận thảo phạt với thanh thế thật lớn cuối cùng lại kết thúc trong lặng lẽ, khiến những kẻ âm thầm theo dõi thất vọng, vốn cho rằng sẽ có trò hay để xem, không nghĩ tới nhanh như vậy liền kết thúc.
Tin tức mà bọn họ nghe ngóng được hoàn toàn kỳ lạ, cũng từng gặng hỏi đám đàn em dẫn đầu, nhưng mỗi khi hỏi đến sự tình phát sinh sau khi tiến vào Hình đường, mấy người đều trầm mặt, không nói lời nào, thà nguyện mình mất trí nhớ.
Toàn bộ sự việc rối rắm và kỳ quái khắp nơi khiến cho những thế lực đang bí mật theo dõi và tìm cách lợi dụng hỏa lực kia không dám manh động trong lúc này.
Ba ngày sau đó, Vu Sâm công khai xuất hiện, tuyên bố Bang Hải Long sẽ triệt để giải tán.
Lập tức, lại lan ra một màn tin tức nặng ký ―― Thành lập Ám Dạ xã!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.