Trầm Cẩn Huyên nhanh chóng lau đi nước mắt, tai nghe Mục Diễm nói chuyện với Lưu hoàng hậu, trong lúc đó Di chiêu viện còn thường thường chen vào một câu, dù sao chỉ là một chút dặn dò, sắp tới Hoàng Đế bệ hạ xuất hành, bầu không khí cũng không quá khẩn trương ngưng trợ.
Có chút bất tri bất giác, Diệp phân nghi dìu dàng cùng Uyển dung hoa đứng ở hai bên Trầm Cẩn Huyên, ba người cũng nhỏ giọng nói chuyện, phần lớn thời gian, Trầm Cẩn Huyên đáp lại các nàng chỉ những tiếng ừ ừ a a, nói cũng không nhiều, hai người chỉ cho là nàng luyến tiếc Hoàng Đế bệ hạ nên chỉ thương cảm thôi.
"Sao rồi? Nếu luyến tiếc Hoàng Đế bệ hạ, còn không nhanh cơ hội này nói chuyện đi!" Diệp phân nghi dùng khủy tay chạm vào Trầm Cẩn Huyên, ý bảo nàng đừng đứng cuối thấp đầu làm đầu gỗ, lại không nhìn đến Hoàng Đế bệ hạ, vậy coi như là dù có nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới thấy Hoàng Đế bệ hạ.
Trầm Cẩn Huyên điều chỉnh chút tâm tình, dùng sức nháy mắt hai cái, xát định không chảy nước mắt nữa, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mục Diễm, hắn đang nói với Lưu hoàng hậu cái gì đó, chỗ sâu ở đáy mắt có vài phần sắc bén, hắn nói, đôi mắt vừa chuyển đến trên người nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trầm Cẩn Huyên đột nhiên có cảm giác được khẳng định hắn đang nói với Lưu hoàng hậu chuyện có liên quan đến nàng.
Lại nhìn khoé môi Lưu hoàng hậu càng cứng ngắc, liền biết nhất định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564166/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.