Editor: Lạc Du.
Trầm Cẩn Huyên hồi tưởng một chút, nàng chỉ nhớ rõ Đoan vương là người làm cho người đối diện đặc biệt yêu thích, đối với dân chúng cũng đặc biết hòa nhã, nàng biết phụ thân dũng mãnh thiện chiến, thành danh lúc thiếu niên, ghét ác như thù, kiếp trước một đời trung tâm ái quốc có kết cục không tốt đẹp, đời này... Trong tay Trầm Cẩn Huyên thưởng thúc ngón tay của Mục Diễm, lại hạ quyết tâm phải bảo hộ phụ thân nàng được bình an sống lâu.
"Ta cũng không biết phụ thân sẽ nghĩ như thế nào, nhưng ta không muốn ông về nước Ti, nói đó quá nguy hiểm, ta không muốn ông và mẫu thân đệ đệ vào trong đầm rồng hang hổ, bệ hạ... Ta sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, ta không muốn bọn họ gặp chuyện không may..."
Trầm Cẩn Huyên nói xong, cắn môi.
"Yên tâm đi, trẫm sẽ không để cho bọn họ có chuyện gì." Mục Diễm nhìn mắt nàng đã dính vào một chút buồn ngủ, chớp mắt cũng có vẻ vô lực, liền lên tiếng dụ dỗ nói: "Ngoan, ngủ đi, ngày mai trẫm tới đón nàng hồi cung."
"A...Vì sao?" Trầm Cẩn Huyên nhấc lên mí mắt mê mang mềm giọng hỏi hắn, rồi lại không đợi hắn trả lời tự mình đáp: "A, đúng rồi, ngày mốt bệ hạ đi đến cửa đập." Hoàng Đế bệ hạ xuất hành, phi tần phải đưa tiễn.
Vừa nghĩ tới bắt đầu từ ngày mốt sẽ có một đoạn thời gian không nhìn thấy hắn, nàng cũng có chút nghẹn lòng.
"Nàng đúng là có tâm để nhớ." Mục Diễm a một tiếng bật cười, nắm tay nàng.
"Bệ hạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564159/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.