Phương Vũ sau khi nói xong nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, dáng vẻ do dự của hoàng đế rất giống y trước đây.
Y vì thân phận địa vị mà tự ti, không dám thừa nhận y yêu Mạn Dương, tựcho là vào cung làm phi là con đường sống tốt nhất cho nàng, kết quả làm Mạn Dương tổn thương không nói, còn dẫn đến Mạn Dương vào cung khônghạnh phúc, Phương Vũ hối hận, cũng tự trách thật sâu, y cứ nghĩ nếutrước đây dẫn Mạn Dương chạy trốn đến chân trời góc bể, khẳng định sẽsống tốt hơn còn hơn là hai năm sống trong chờ đợi lo lắng.
Yêu sâu đến cỡ nào, mới có thể mạo hiểm không buông tha trong hai năm?
Nếu như lúc đó không phải bị hoàng đế phát hiện, cuộc sống như thế còn cóthể duy trì liên tục bao lâu, còn muốn duy trì cuộc sống đó bao lâu?
Phương Vũ không biết.
Y nhìn nam nhân đang đứng ở địa vị cao kia cùng với vẻ mặt rất quen thuộc mà y từng có.
Huyên quý tần vì hòa thân mà đến, mang thân phận quận chúa nước khác, hoàngđế hoài nghi không dám tin vào nàng cũng là chuyện thường tình, nhưng là bệ hạ a, lẽ nào ngài không nhìn thấy trong mắt nàng đối với ngài quantâm cùng lo lắng sao?
Phương Vũ há miệng, còn chưa kịp nói liền bị Mục Diễm cắt đứt.
"Người đâu, đem người này mang đi Kính sự phòng." Mục Diễm giương giọng phânphó, đứng dậy đi xuống bậc thang, mắt lạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc củaPhương Vũ bị thị vệ đẩy đi, sau đó hắn cũng đi ra Sùng Đức điện, xa xanhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564143/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.