Khi Trầm Cẩn Huyên lại một lần nữa bị ấn ngã bên cạnh ao, nàng cũng đã sắphôn mê rồi, mơ mơ màng màng nàng gian nan chỉ hỏi Mục Diễm một câu: "Bệhạ. . . Ngô. . . Nói lần này là tắm rửa mà. . ."
Mục Diễm nhẹcười ra tiếng, gạt sợi tóc trên mặt hắn, dưới ôn nhuận phát lực: "Lậptức sẽ xong!" Nghe được đáp áp, Trầm Cẩn Huyên mặt hồng không còn lolắng, liền mệt mỏi vào giấc ngủ
Hoàng đế bệ hạ đã nói là làm, hai trận kết thúc Mục Diễm rửa sạch cho Trầm Cẩn Huyên một thân sảng khoáinhẹ nhõm. Chờ hắn đem nàng rửa xong cũng không ôm nàng trở về Trà HuyênCác, chỉ đem nàng tới Thiền điện ở Noãn Ngọc trì, nơi đó có bố trígiường, có thể cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Dù sao đã ngủ cảngày, Mục Diễm đi không lâu Trầm Cẩn Huyên liền tỉnh, nàng ngồi xuống,cảm thấy eo cùng bắp đùi bủn rủn vô lực, lại nhìn chung quanh cũng không thấy Mục Diễm, liền hỏi cung nữ đứng bên cạnh:" Bệ hạ đâu?"
" Bẩm nương nương, bệ hạ đi Sùng Đức điện."
" À... Trầm Cẩn Huyên nghĩ nghĩ, phân phó nói: "Tới đây, mặc quần áo cho ta."
Người kia trong giấc mộng, Trầm Cẩn Huyên không nghĩ chậm trở thời gian nữa, nàng trở về Trà Huyên các viết một phong thơ
Phụ thân mẫu thân đại nhân* dưới gối
*Từ dùng xưng hô đối với người ở trên tỏ ra kính trọng yêu mến.
Kính bẩm người, nữ nhi đã tới nước Kỳ mấy ngày, hỏi thăm đến mẫu thân phụthân, đã hơn mấy tháng, nữ nhi đối với mẫu thân phụ thân cùng đệ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564136/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.