Cuối cùng, nàng cắnphấn môi ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù là một màu đen, Mục Diễm cũng có thể thấy được cặp mắt hoa đào kia, doanh thủy quang, rất sáng, mang theo ýtứ khẩn cầu.
Hắn lại là cười nhẹ, tiếng cười rất trầm, phảng phất như là trêu cợt nàng về sau sẽ được vui vẻ
Mục Diễm cuối cùng cũng chuyển động thân thể xuống, điều chỉnh tốt góc độ,sau đó hưởng thụ nàng hầu hạ. Nhưng hai người ở trên giường, không quảntư thế như thế nào, không có phương tiện khác, trên giường thật rất bấttiện, cũng tỷ như chuyển cỡi quần
"Bệ hạ, ngài đem đùi nâng lênmột chút." Trầm Cẩn Huyên thoạt rất nghiêm túc, ngoài cửa sổ ánh trăngbị ngọn cây che lại, nàng có chút thấy không rõ trong bóng tối quần củahắn có mấy tầng, nắm quần, nàng nhẹ nhàng kéo ra --
Mục Diễm ytheo lời nàng nói, đem đùi giơ lên, bỗng nhiên cảm giác mát lạnh giữahai chân, nàng cư nhiên đem tiết khố của hắn đều kéo xuống, bản năng,hắn nghĩ đưa tay kéo chăn che, lại không nghĩ đến Trầm Cẩn Huyên trướchắn một bước kéo chăn che lại mắt.
"Bệ, bệ hạ, ngài mau mặc tiết khố vào!"
Kỳ thực ban đêm tối như vậy, cái gì đều không thấy được, thế nhưng TrầmCẩn Huyên mạc danh kì diệu cảm thấy xấu hổ, nàng cảm thấy tai, đỉnh đầu, gương mặt đều đang phát nhiệt, ngay cả tay của nàng lúc nãy không cẩnthận chạm da thịt của Mục Diễm bây giờ đều cảm thấy bốc hơi nóng
"Quá tối, trẫm nhìn không thấy tiết khố bị ngươi ném ở nơi nào, ngươi đây là muốn đem trẫm đông chết sao?"
Trầm Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564128/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.