Edit: Diệp Nhược Giai
"Mạo Nhi càng lớn càng có chủ ý của mình, mẹ không thể quản nó được.Vốn muốn để quận chúa quản nó, nên mới nói cho quận chúa biết về Phượng Lâu Xuân. Rốt cuộc là do người làm mẫu thân như mẹ thiếu sót, khiến đôi vợ chồng nhỏ hai người lục đục.” Tiểu Từ thị đưa tay chọc một cái vào ót Lục Mạo, "Con thật đúng là không bớt lo được, chẳng nghe lời bằng một nửa trước đây. Sao con lại không chịu hăng hái tiến lên như thế, muốn làm mẹ tức chết sao.”
nói đến đây, tiểu Từ thị lại thật sự cảm thấy đau lòng một chút, cầm khăn tay lau lau mắt, khóc lóc kể lể: “Hồi nhỏ con ngoan ngoãn biết bao nhiêu, lớn thêm một chút cũng biết đấu tranh cho mẫu thân. Người thì nhỏ nhỏ, lại thường xuyên cầm sách đọc đến tận hừng đông. Mặc dù mẹ đau lòng con, nhưng lại hiểu rõ đạo lý, phải nếm qua khổ trong khổ thì mới có thể hơn người, cho nên mẹ luôn nghiêm khắc đốc thúc con tiến lên. Nhưng lại không ngờ, con trưởng thành, cánh cứng cáp, tính tình lại càng lúc càng lớn, chẳng thèm nghe lời ai nói. Phượng Lâu Xuân là cái thứ gì chứ, ả chính là tội thần..."
Tiểu Từ thị đột nhiên im miệng, hơi nhấc mi mắt liếc nhìn Mộ Khanh Hoàng, thấy Mộ Khanh Hoàng rủ mắt xuống, vuốt ve chén tràxanh bằng sứ, hình như không để ý, liền rẽ ngoặt một phát, khóc lóc kể lể tiếp, “Chỉ là một kỹ nữ không lên được mặt bàn, con dính dáng với ả làm gì chứ, không xứng đáng với thân phận của con.”
Mộ Khanh Hoàng cong môi, châm biếm cười, tiện tay ném chén trà lên chiếc bàn con trên ghế la hán, “loảng xoảng” một tiếng, nắp trà lệch đi, bọt bắn ra tung tóe, dọa tất cả mọi người trong Phúc Khánh Đường đứng tim.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-doc-phu/2173667/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.