Edit: Diệp Nhược Giai
trên chân đèn bằng gỗ tử đàn, ngọn lửa đột nhiên lóe lên, khiến Mộ Khanh Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua, trong đầu chợt nhớ tới bốn câu trong vở kịch “Hán cung thu”.
Thiên sinh hạ giá diễm tư, hợp thị ngã sủng hạnh tha.
Kim tiêu họa chúc ngân thai hạ, bác đích quản hỉ tín bạo đăng hoa.(1)
(1) Hán cung thu: Vở kịch viết về Vương Chiêu Quân, về mối tình giữa nàng với Hán Nguyên Đế và ca ngợi việc Chiêu Quân đứng ra bảovệ giang sơn nhà Hán.Hai câu này là: “Trời sinh ra vẻ đẹp diễm lệ này, hợp thì ta sủng hạnh hắn. Đêm nay dưới ngọn đèn bạc, mở lá thư mừng, ánh đèn rực rỡ.” (Editor: Khả năng có hạn, bản thân editor đọc cũng không hiểu, mong mọi người thông cảm)
Mộ Khanh Hoàng nâng mắt nhìn Lục Mạo, tướng mạo của hắn chỉ có thể coi là sáng sủa tuấn tú, bàn về hai chữ “diễm lệ”, thì phải là gương mặt của Lục Cửu lúc nhìn nghiêng, trong lúc mắt phượng lay chuyển, có một tia diễm lệ, còn khi nhìn thẳng, gương mặt hắn lại toát lên vẻ lạnh lùng kiên cường của một hán tử.
Tại sao lại có người có thể dung hợp vẻ diễm lệ cùng lạnh lùng một cách hài hòa đến thế?
Chắc là bởi vì đôi mắt phượng hẹp dài cùng hàng lông mi dàiấy, mắt phượng trong suốt tỏa sáng, lông mi dài đen nhánh đều tăm tắp.
Mặc dù Lục Cửu đáng ghét, nhưng quả thật là tướng mạo rất đẹp.
Mộ Khanh Hoàng lại nhớ đến bộ dáng trong trẻo sáng sủa của Lục Cửu khi nằm sấp nơi đầu tường, trong bụi hoa pháo.
Nhịn không được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lục Mạo nhìn Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-doc-phu/2173661/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.