Edit: Diệp Nhược Giai
Mặt trờimọc lên, sương sớm tản đi, Mộ Khanh Hoàng đứng trong hành lang, cả người nhiễm hơi sương, khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt lại trong trẻo, môi đỏ mọng mang cười.
Ngọc Khê cùng Ngọc Loan dậy sớm đến hầu hạ, vừa thấy vậy, hai người họ vừa kinh hãi vừa đau lòng. Ngọc Khê tiến lên sờ quần áo của Mộ Khanh Hoàng, quả nhiên ẩm ướt, lại nhìn khí sắc của Mộ Khanh Hoàng, nàng mang theo một chút nức nở, nói: "Quận chúa, ngài, ngài như vậy là… một đêm không ngủ sao?"
Ngọc Loan sớm đã rơi lệ, hận tột cùng, “Đúng là con chó mắt đui, quận chúa của chúng ta tốt như vậy, sao hắn lại không thích.”
Mộ Khanh Hoàng bật cười, nhìn hai nha hoàn, "Các ngươi cho rằng ta không ngủ cả đêm là vì Lục Mạo sao?"
Nửa năm qua Mộ Khanh Hoàng cũng thường xuyên trắng đêm khó ngủ, vì vậy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều gật đầu.
"Nha đầu ngốc, không phải vậy." Mộ Khanh Hoàng nhìn mặt trời đỏ rực giữa không trung, cười nói: "Ta không ngủ được là vì ta đã nghĩ thông suốt, đời này mình muốn cái gì, muốn làm gì, nhưng không phải là vì Lục Mạo. Đến đây đi, hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo, chúng ta vào cung.”
Lúc đó, Ngọc Châu Ngọc Khinh cũng tới hầu hạ, sau lưng dẫn theo nha hoàn nhị đẳng đang nâng đồ dùng rửa mặt.
Mạc Viên, chỗ ở của Lục Cửu, hắn cũng một đêm không ngủ.
Nhớ lại cảm giác ôm chặt lấy Mộ Khanh Hoàng, hắn si ngốc ngây ngô cười tận đến khi trời sáng rõ. Bạch Cẩm Ngọc Cái nâng chậu vàng đồ đánh răng này nọ đến hầu hạ hắn, thấy dáng vẻ này của hắn đều nở nụ cười.
Đặt chậu vàng lên trên giá đựng, Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-doc-phu/2173658/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.