Edit: Diệp Nhược Giai
một ngày sau, lời đồn đãi truyền ra ngoài.
"Sao rồi?" Nằm nghiên trong thủy tạ hóng mát, ăn miếng phượng lê cao Sơn Trà đút tới bên miệng, Lục Từ Thị hỏi.
“Mặc dù các quán trà trên phố đều đang xôn xao về chuyện này, nhưng cũng không mãnh liệt, chưa đạt được đến mức độ có thể truyền tới bên tai Thánh thượng.” Lục Văn ngồi xuống, nhấp một hớp trà lạnh mới nói.
Lục Từ Thị gật gật đầu, "Trong lòng mẹ đã nắm chắc cả rồi, còn phải châm thêm hai cây đuốc nữa. một, dụ dỗ tất cả hoàng gia công chúa và quận chúa; hai,...”
Lục Từ Thị nhìn Ninh Tú Ngọc đang bóc vỏ quýt cho bà, Lục Văn cũng nhìn sang.
Ninh Tú Ngọc tái nhợt mặt mũi, ngẩng đầu lên, hai tay bảo vệ bụng mình, chậm rãi lắc đầu, đôi mắt ầng ậng nước, "không..."
"Đứa bé ngoan, sau khi chuyện thành công, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ thành toàn cho một lòng say mê của con dành cho Mạo Nhi. Cứu được Mạo Nhi ra, công đầu thuộc về con.”
"không..."
"không phải do con quyết định, haiz..."
- -
Cả một buổi chiều nóng bức, màn đêm vừa buông, hạt mưa cũng rơi xuống.
Dưới mái đình giữa hồ sen hồng có một cây đàn và một lư hương, Mộ Khanh Hoàng đang gảy đàn tự tiêu khiển.
Tiếng đàn chậm rãi du dương hòa cùng với tiếng mưa rơi lên lá sen khiến người ta có cảm giác như đang trôi nổi trên làn sóng dập dềnh giữa làn sương mờ huyền ảo, chính là khúc “Vân thủy thiền tâm”.
một lát sau, gia đinh mặc trường sam màu xanh sẫm dẫn theo một người đi đến. Người nọ bị nước mưa làm cho ẩm ướt, dưới bộ áo mùa hè hơi mỏng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-doc-phu/2173622/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.