Chương trước
Chương sau
Liên Viên, trong phòng khách tại tiền viện, Mộ Khanh Hoàng cách màn trúc nhìn Lục Cửu nằm trên giường La Hán, vẻ mặt lo âu.

Bên trong màn trúc, Lục Cửu đã thay bộ quần áo dính đầy máu ra, thái y đang bôi thuốc cho hắn, hắn lại kéo tay Lục Bỉnh, hưng phấn nói: "Lão cha, mau mau mau, tìm Thái tử gia nhanh cầu hôn cho nhi tử đi, tiểu phượng hoàng đã đáp ứng làm con dâu ngài rồi.”

Gương mặt già của Lục Bỉnh trắng bệch, lúc Lục Cửu cởi quần áo dính máu xuống, lau người sạch sẽ liền thấy được ba cái lỗ máu, may mà đã từ từ ngừng chảy, nay lại thấy nhi tử đã thành ra thế này mà còn la hét muốn cưới vợ, trong lòng mới triệt để thả lỏng, dùng sức nhéo lỗ tai Lục Cửu một cái, "Thằng con ngu xuẩn, ngươi muốn vợ đến mức không muốn sống nữa đúng không, nói, ba cái lỗ máu này là thế nào? không lẽ ngươi tự mình tìm người bắn?"

Lục Cửu vội vàng lắc đầu, "Tiểu phượng hoàng còn nhìn kìa, lão cha người cũng không thể oan uổng con, con vốn là để Hồ đại thúc bọn họ giả thành cướp, lúc đó con sẽ nhảy ra cứu tiểu phượng hoàng lúc nguy nan, trong người con giấu rất nhiều bao máu gà, chuẩn bị sẵn sàng đổ máu, ai ngờ thực sự có người ám sát tiểu phượng hoàng. Lão cha, con đã nói với người rồi, nếu không phải là con giấu nhiều bao máu gà, con trai người thật sự đã đi gặp Diêm vương rồi, đến lúc đó cha cũng đừng mong ôm cháu."

Dưới bầu không khí nghiêm túc ấy, Mộ Khanh Hoàng lại nhịn không được cong khóe môi lên, "Thế mà ngươi cũng nghĩ ra cho được."

Lục Cửu lặng lẽ cười, "Ta nghĩ Hồ đại thúc chém ta một đao, chảy nhiều máu một chút nhìn sẽ giống thật hơn, sau đó tiểu phượng hoàng nàng sẽ mềm nhũn cả lòng gả cho ta, đúng không?"

"Ngươi chảy nhiều máu như vậy, vốn cũng không bình thường, thế mà ta còn tin là thật." Hại nàng khóc một lúc lâu như vậy, đều do tên trứng thối này làm.

Lúc đó thái y đã băng bó kỹ miệng vết thương đi ra.

"Lưu thái y, hắn bị thương có nặng không?" Mộ Khanh Hoàng vội hỏi.

"Ba mũi tên đều ở gần ngực, may mà có vật ngăn cách cản lại, nếu không hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."

Vừa nghe như vậy, Lục Bỉnh liền vừa sợ vừa tức, lại dùng lực vặn mạnh lỗ tai Lục Cửu, "Con thỏ nhỏ đáng chết kia, nếu có lần sau nữa lão tử sẽ... sẽ... đưa hết toàn bộ gia tài cho Tam thúc của ngươi."

"Đừng mà cha, con quý trọng mạng nhỏ con lắm mà, đâu còn có lần sau, nhất 9din5h không, con thề với trời."

Mộ Khanh Hoàng để Ngọc Khê tiễn thái y ra ngoài, nghe Lục Bỉnh nói vậy liền áy náy: "Trường Ninh Hầu gia, đều là lỗi của ta, hắn đỡ tên cho ta nên mới bị vậy."

"Nếu người là vợ của hắn, là con dâu của ta, tiểu tử thúi thay người ngăn đỡ mũi tên đó là phải rồi, quận chúa, tiểu tử thúi nói người đồng ý, vậy ta thật có thể đi tìm Thái tử gia cầu hôn à?" Lục Bỉnh vuốt râu cười tủm tỉm hỏi.

Mộ Khanh Hoàng mím môi, hơi thẹn thùng, "Tuy ta là nữ tử, nhưng nói lời phải giữ lời. Chỉ là trước khi đi, thỉnh Hầu gia cho phép ta cùng Lục Cửu nói riêng với nhau một ít lời."

"Lão cha ngài đi mau đi mau." Lục Cửu nằm trên giường la hán trực tiếp đuổi người, Lục Bỉnh tức đến râu mép cũng vểnh lên, nhưng nghĩ tới sắp có tôn tử mập mạp lại cười ha hả, "Được, đám nam nữ trai gái các ngươi luôn có lời muốn nói riêng với nhau mà, cha hiểu."

Lục Bỉnh hiện giờ nhìn Mộ Khanh Hoàng có thể nói là càng nhìn càng thích, quả nhiên ánh mắt của nhi tử không tệ.

Lục Bỉnh đi rồi, Mộ Khanh Hoàng ngồi vào bên giường Lục Cửu, nhìn sắc mặt hắn hơi tái nhợt nhưng đôi mắt phượng cười kia lại tong suốt sáng ngời chứa đầy ý cười, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy lòng chợt chua xót, ngoài miệng lại nói: "Ngươi cái người này, miệng lưỡi trơn tru lừa gạt ta, ở trên xe ngươi nói với ta đống máu chảy ra đó toàn là máu gà hết, kết quả đến cửa Liên Viên ngươi chợt hôn mê, ngươi dọa hỏng ta rồi đó có biết hay không?"

Thấy đôi mắt Mộ Khanh Hoàng đỏ ửng, Lục Cửu nháy mắt đưa tình hòng chọc cho nàng cười, "Khi đó hôn tiểu phượng nàng ta quả thật không có thấy đau, chỉ thấy vui thích thôi. Cho nên chính ta cũng tưởng đó đều là máu gà hết, ai ngờ ba cái chỗ trúng tên cũng bị chảy máu thiệt, mà còn chảy nhiều đến vậy. Xem ra năm đó ta không phải là bị bắn chết mà là do đổ máu tới chết. Nàng nghĩ xem, lủng ba lỗ thôi mà đã chảy cỡ này, mười mấy lỗ..."

Mộ Khanh Hoàng túm lấy khăn gấm ném lên mặt Lục Cửu, "Chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười."

Lục Cửu cố làm ra vẻ mê muội hít hà chiếc khăn của nàng, chớp chớp mắt nói: "Thơm thật đó nha, nhưng lại không có vị ngọt như cái miệng nhỏ nhắn của tiểu phượng hoàng nàng."

"Câm miệng đi." Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hiện tại mặt nàng nhất định là đỏ thẫm lên hết rồi. Tỉnh lại một cái là bắt đầu giở trò xấu, Lục Cửu thối này thật khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi mà.

"Lục Cửu, có thể được trời xanh chiếu cố quay về làm lại một đời, ta chỉ muốn bảo vệ ngôi vị hoàng đế của Duẫn Hoàng, muốn cho thiên hạ tránh khỏi họa chiến tranh. Tuy ta là nữ tử, nhưng ta cũng là quận chúa của Đại Tấn, ta không dám có ý nghĩ đi quá giới hạn với thiên hạ này, nhưng ta họ Mộ, nếu ta đã biết rõ tương lai sẽ lại có chiến loạn, ta sẽ phải tận lực làm hết những gì có thể. Ta không biết rõ vì sao hết lần này tới lần khác ngươi và ta có cơ hội làm lại, nhưng hiện tại ta bắt đầu tin tưởng nhân quả luân hồi mà Phật giáo nói, ngươi và ta làm lại một đời chưa hẳn không được tính là một lần luân hồi." Mộ Khanh Hoàng chạm chuỗi vòng thiên nhãn bồ đề trên cổ tay, suy nghĩ trong lòng càng lúc càng rõ ràng, "Ta còn muốn làm thêm nhiều chuyện tốt, Phật giáo gọi đó là công đức, ta làm chuyện tốt không vì cầu xin kiếp sau đạt được vinh hoa như thế nào, chỉ vì để an lòng."

Mộ Khanh Hoàng thấy Lục Cửu trợn tròn mắt, thử dò xét nói: "Nghe ta nói những lời này, ngươi có lời gì muốn nói không?"

Lục Cửu một phát bắt được tay Mộ Khanh Hoàng, sầu lo nói: "Tiểu hoàng nhi, ta còn có thể cùng nàng động phòng không?"

Da mặt Mộ Khanh Hoàng thoắt đen thoắt hồng, học theo bộ dạng Lục Bỉnh, một phen vặn chặt lỗ tai Lục Cửu, "Ngươi đứng đắn một chút cho ta!"

Lục Cửu ha ha cười, cười đến mức vết thương đau nhức, mặt cũng trắng bệch mới thôi, "Tiểu phượng hoàng ta đều nghe theo nàng hết, nàng bắt ta đi hướng đông đuổi gà ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây đuổi chó."

Mộ Khanh Hoàng phì cười, đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc lên lông mày Lục Cửu, "Làm chuyện tốt như thế nào trong lòng ta đã có ý tưởng rồi, tại mỗi một huyện hoàng tổ phụ đều lập ra Dưỡng Tế Viện để thu dưỡng người già cô đơn và trẻ mồ côi, ta lại phát hiện Dưỡng Tế Viện cũng không có ai đặc biệt quản lý, huyện phủ chỉ phát cho bọn họ một ngày hai bữa ăn, để bọn họ không bị đói chết, chứ những thứ khác thì không thèm quản, nhưng như vậy không tốt. Sau khi ngươi và ta thành thân, ta định cầu hoàng tổ phụ giao việc này cho ta, Hộ bộ từ trước đến nay rất thiếu tiền, không dễ dàng cấp ngân sách cho Dưỡng Tế Viện, rất có thể ta sẽ phải dùng đến đồ cưới của ta, về sau nếu như chúng ta có con, con chúng ta sẽ không có đồ cưới, ngươi có ý kiến gì sao?"

"Tiểu phượng hoàng nàng nghĩ sao thì cứ làm như vậy đi, chúng ta không có tiền cũng không cần nóng vội, cha ta âm thầm trộm được rất nhiều tiền, vàng thỏi từng rương, tương lai đều là của ta, nàng an tâm đi làm." Lục Cửu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Mộ Khanh Hoàng nhìn hắn cười, "Lục Cửu, ta phát hiện ta gả cho ngươi thật tốt."

Gương mặt đầy vết cào của Lục Cửu thoáng chốc nở rộ như hoa, nhìn thật tức cười. Mộ Khanh Hoàng phì cười, đoạt lại khăn gấm của mình nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, "Lúc ta tức giận thì không khống chế được tính tình, sao ngươi cũng không biết trốn đi, gương mặt bị phá hết cả rồi."

"Tiểu hoàng nhi, mặt ta là của nàng, thân thể ta cũng là của nàng, nàng muốn cấu véo thế nào cũng được, không cần khách khí." Lục Cửu bắt lấy tay Mộ Khanh Hoàng, vừa xoa vừa nắn.

Mặt Mộ Khanh Hoàng đỏ như bôi lên một lớp phấn son, đứng dậy "Hừ" Lục Cửu một cái, "Ngươi nghỉ ngơi xong thì mau mau trở lại nhà mình đi, sáng mai ta hồi cung."

Lục Cửu vui đến mức suýt thì nhảy dựng lên, nhưng mà cố làm ra vẻ không biết, "Nàng hồi cung làm cái gì thế?"

"Ta đi gặp mẫu phi, hừ." Mộ Khanh Hoàng cố gắng chống đỡ cảm giác nóng rát trên mặt mình, quẳng khăn rời đi.

Lục Cửu giơ tay đón lấy tấm khăn kia đắp lên trên mặt, một lát sau, phía sau lớp khăn mỏng truyền đến tiếng cười trộm vui sướng.

- -

Trăng treo trên đỉnh đầu, bên sông Tần Hoài thật nhộn nhịp, cầm tiêu vang vọng, ca múa hân hoan.

Nam nhân tìm vui tay kéo tay ôm say sưa vung tiền, mỹ nhân mặc lụa mỏng vây quanh nói cười ngả nghiêng, mụ chủ chứa luôn treo nụ cười nịnh nọt trên mặt, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, vì mỗi một cô nương mà đáp cầu dắt mối đi tìm ân khách.

Trong tiếng đàn ca múa hát xen lẫn tiếng cười vui trong trẻo kia, tiền vàng tiền bạc không biết đã lọt vào túi ai.

Bóng cây lắc lư dưới ánh trăng, một người gác tay mà đứng, bóng người hoà cùng bóng cây, gần như tan ra cùng nhau.

"Lá gan lớn thật, có mấy người nâng đỡ ngươi nên trong mắt ngươi không còn ai nữa phải không, có còn nhớ ta là ai, còn nhớ lúc trước ngươi từng đáp ứng ta cái gì?" Bóng người ấy nói.

một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi di chuyển đến gần, quỳ xuống đất, "Ta không có quên."

"Vậy sao hôm nay ngươi lại phạm phải lỗi lầm ngu xuẩn kia? Có hỏi ý kiến ta chưa?"

"Chủ tử, lần này là ta xúc động, ta bảo đảm tuyệt đối không có lần sau."

“Ngươi ấy, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, ngươi hiện giờ không còn là ngươi xưa kia, đã leo lên thuyền của ta thì phải nghe theo lời ta. Bằng không, vì để con thuyền này có thể thuận lợi chạy nhanh đến bờ bên kia, ta không ngại xé hoa đốt nhụy, làm cho ngươi không còn được hưởng tuổi thanh xuân.”

Bóng dáng đang quỳ rùng mình một cái, "Tuyệt đối không có lần nữa."

"Được, ta tin ngươi thêm một lần." Bóng dáng đứng thẳng xoa xoa đầu của người đang quỳ, "Ngươi cũng khiến người ta đau lòng thật đấy. Biết làm thế nào, biết làm thế nào đây."

Cái bóng đang quỳ nức nở nghẹn ngào.

- -

Sau nửa đêm bọn người Võ Đại mới trở lại Liên Viên bẩm báo, lúc đó Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu cũng không có ngủ mà vẫn luôn chờ bọn họ trở lại.

Võ Đại quỳ xuống đất chắp tay, "Quận chúa, thuộc hạ bất lực không bắt được người bắn tên."

Nằm ở trên giường quý phi, Lục Cửu đang đắp lụa mỏng cùng Mộ Khanh Hoàng liếc mắt nhìn nhau, nói: "nói cụ thể đi."

Võ Đại bèn nói: "Đường phố hướng bắc quanh co khúc khuỷu nhiều không kể xiết, chúng ta không quen địa hình, hung thủ kia lại rất quen thuộc nơi ấy, dẫn dụ chúng ta chạy vòng quanh, cuối cùng hung thủ hoàn toàn biến mất vào lúc nào chúng ta cũng không biết. không thấy hung thủ đâu, chúng ta liền chia nhau ra tìm ở phố phường hướng bắc cùng với khu vực ven sông Tần Hoài, lục soát khắp nơi cũng không tìm được, nhưng có thể xác định là hung thủ chỉ có một người."

"Bắn ra một lượt ba mũi tên, quả là thần tiễn." Lục Cửu cầm lấy ba mũi tên rút ra từ trên ngực khi trước, tỉ mỉ tra xét rồi lại ném đi, "Cả ba mũi tên này đều là tên săn bắn loại bình thường nhất."

"nói như vậy, người này không thể bắt được sao?" Mộ Khanh Hoàng nhíu mày.

"Quen thuộc phố phường hướng bắc và ven sông Tần Hoài, hoặc là thường đến Tần Hoài làm khách, hoặc chính là kỹ nữ."

Mộ Khanh Hoàng nhìn Lục Cửu một cái, nói với đám người Võ Đại: "Các ngươi đã vất vả, mau xuống ăn cơm nóng đi, ta đã cho người liên tục hâm nóng cho các ngươi."

"Tạ quận chúa."

Chờ đám người Võ Đại đi rồi, Mộ Khanh Hoàng mới nói: "Ngay từ đầu ta đã hoài nghi là Mộ Kiêu, nhưng lại cảm thấy không giống, Mộ Kiêu đối phó với ta để làm cái gì đâu, ta cũng đâu phải là Duẫn Hoàng có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế. Sau đó ta rà lại một lượt những người mà ta từng đắc tội, một là Lục Mạo Ninh Tú Ngọc, hai là Phượng Lâu Xuân, ba là Lục Nguyệt. Nhị thúc Nhị thẩm cùng tổ mẫu nhà ngươi bị chém đầu mà chết, theo tính tình của Lục Nguyệt có thể sẽ giận chó đánh mèo lên ta. Cuối cùng chính là hai đứa con gái của Lý lương đễ hồi bé từng có khúc mắc với ta, Nghi Hòa và Nam Bình.”

"Còn có Lâm An trưởng công chúa nữa, lần trước nàng ta để đầy tớ quý phủ ra ngoài truyền lời đồn đãi hại nàng." Lục Cửu bổ sung.

Mộ Khanh Hoàng khẽ vuốt lông mày, cười, "không ngờ ta đã đắc tội nhiều người như vậy."

"Tiểu phượng hoàng không sợ, có ta đây, về sau phu quân nàng chính là Chỉ huy sứ mà quỷ gặp quỷ cũng phải sầu đấy.”

Mộ Khanh Hoàng cười ra tiếng, liếc Lục Cửu một cái, "Nghiêm chỉnh mà nói, tài bắn cung của người muốn bắn chết ta giỏi như vậy, ta chỉ có thể nghĩ tới ba loại người. một, thợ săn. Hai, người thuộc đội cung tiễn trong cung. Ba, người giang hồ. Trong số những người ta đã đắc tội, ngươi đoán ai có khả năng cao hơn một chút?"

"Thợ săn là dân, đội cung tiễn là quân nhân, người giang hồ thì là đủ hạng người, có thể trực tiếp tiếp xúc đến những người này, ta nghĩ đến một người." Lục Cửu nhướng hàng lông mi dài rậm, "Tiểu phượng hoàng, chúng ta cùng nhau viết ra tên người này, được không? Xem xem chúng ta có thần giao cách cảm không."

"Đêm dài dài đằng đẵng, không lòng dạ nào ngủ, đoán một lúc cũng không sao. Người đâu, cầm giấy và bút mực đến."

một lúc sau, bốn nha hoàn Ngọc Khê Ngọc Loan đứng một bên hầu hạ, hai người mài mực hai người trải giấy.

Chờ hai người viết xong, Mộ Khanh Hoàng và Lục Cửu cùng nhau cầm giấy Tuyên Thành lên đưa cho đối phương xem.

Mộ Khanh Hoàng nhìn thoáng qua cái tên do Lục Cửu viết, Lục Cửu nhìn thoáng qua tên do Mộ Khanh Hoàng viết, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Mặc dù ban sáng vừa bị ám sát, nhưng chẳng biết tại sao có Lục Cửu ở cùng, trong lòng nàng lại rất thoải mái, liền cười nói: "Vậy thì bắt đầu tra từ nàng ta trước."

"Đợi chút, tiểu phượng hoàng, khi nào thì chúng ta thành thân, ta không kịp đợi phụ xướng phu tùy, sáng mai luôn được không?"

"Ngọc Loan, tiễn khách!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.