Trường Ninh Hầu trói con áp giải đến chỗ của Triều Dương quận chúa chịu đòn nhận tội, kết quả hài tử vẫn không được trả lại cho Triều Dương quận chúa, rốt cuộc Triều Dương quận chúa đành phải tiến cung diện kiến thánh thượng. Tuy nhiên, cửa chính điện của hoàng cung lại không hoan nghênh mở cửa đón tiếp Triều Dương quận chúa.
Triều Dương quận chúa đã bị thất sủng.
Đúng là chưa gặp qua hoàng nữ nào lại sinh thói kiêu căng như Triều Dương quận chúa này, chưa được bao nhiêu ngày thì nàng đã hưu hai phu quân hết những hai lần.
Thời tiết ngày càng oi bức, sau giờ ngọ trời liền đổ xuống một trận mưa lớn. Mộ Khanh Hoàng đến đây không hề mang ô, vì thế đành chịu cảnh dầm mưa xối xả quỳ trước cửa điện hoàng cung.
Ngọc Khê và Ngọc Loan che trên đỉnh đầu Mộ Khanh Hoàng, dùng tay áo tạo thành dù che mưa cho nàng, Ngọc Khê bị nước mưa làm ướt hết mặt mũi, mở miệng nói: “Quận chúa, mưa gió như vậy không được rồi, hay là hôm nay chúng ta về nhà trước đi.”
“Phải đó quận chúa, nếu người lâm bệnh thì phải làm sao bây giờ.” Ngọc Loan cũng khuyên nhủ.
Mộ Khanh Hoàng không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía cánh cửa trước mặt, toàn bộ tâm tư đều đã bay đến cung điện nguy nga đằng sau cánh cửa này mất rồi. Cho dù đang đóng kịch cho giống thật thì suy cùng cũng là đóng kịch, trong lòng nàng vốn đã sáng tỏ, nếu sau này nàng vẫn không thể thay đổi được gì thì Mộ Khanh Hoàng này sẽ thật sự bị thất sủng.
Hối hận chứ?
Chung quy nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, không đoái hoài đến bất cứ điều gì, nàng cần phải đánh bay nguy cơ ở kinh đô trước, từ đó về sau sẽ mai danh ẩn tích yên vui cả đời.
Thế nên bây giờ câu trả lời của nàng vẫn như cũ, không hối hận.
Nàng không làm được, biết rõ vận mệnh của người thân của mình sẽ như thế nào mà lại không gắng sức thay đổi nó, việc này nàng không thể làm được. Nhưng lòng nàng vẫn không thôi áy náy với Lục Cửu. Kiếp trước là Duẫn Hoàng phụ hắn, kiếp này vốn dĩ hắn có thể yên tâm thoải mái thờ ơ lạnh nhạt suốt một đời, nhưng bởi vì nàng mà một lần nữa hắn lại bị cuốn vào.
Lục Cửu, Cửu ca ca …
Cách xưng hô thân mật ngọt ngào thế này, nhưng đến nay khi lời muốn nói ra bên miệng vẫn lại làm nàng ngượng ngùng như trước, không cách nào cất lên thành lời.
Lúc này, cửa cung chậm rãi hé ra một kẽ hở, Mộ Duẫn Hoàng từ bên trong lách người bước ra, lập tức chạy tới bung dù che trên đầu Mộ Khanh Hoàng, để nửa lưng của hắn lộ ra dưới mưa, “Tỷ tỷ, tỷ mau trở về đi, ta sẽ đỡ lời cho tỷ trước mặt Hoàng tổ phụ.”
Mộ Khanh Hoàng nghĩ hôm nay diễn kịch cũng không có tiến triển gì thêm, vốn dĩ cũng định rời đi chứ không hề nghĩ sẽ gặp được Duẫn Hoàng. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng nàng liền cảm thấy ấm áp, muốn đưa ống tay áo lau đi nước mưa trên mặt hắn nhưng vừa nhấc tay áo lên thì lại phát hiện toàn thân mình đã ướt như chuột lột, ống tay áo cũng đã nhỏ nước thành từng giọt từng giọt.
Giương môi cười một tiếng, Mộ Khanh Hoàng rũ cánh tay xuống, nói: “Ừm, ta sẽ trở về, đệ cũng mau hồi cung đi.”
Mộ Duẫn Hoàng đỡ nàng đứng lên, Mộ Khanh Hoàng liền thuận miệng hỏi: “Gần đây đệ đang học sách gì vậy?”
“đang học 《 luận ngữ 》”. Duẫn Hoàng thuận theo đáp.
Nhìn gương mặt tròn trắng trẻo lại thanh tú của đệ đệ, đáy lòng Mộ Khanh Hoàng khẽ cảm thán, “Biết đệ thích những lời của Khổng Tử, chủ trương ‘Nhân’ và ‘Lễ’ nhưng ít nhiều gì cũng phải đọc thêm một ít sách nữa, ví dụ như 《 Sử Ký 》hoặc 《 Tam Quốc Chí 》. Lấy sử làm gương thì có thể học cách trị vì, lấy con người làm gương thì có thể biết địch biết ta. Như trong《 Sử Ký 》, đệ sẽ nhận ra nhân tính con người không chỉ có mỗi thiện mà còn có ác, còn có dã tâm xen lẫn máu tanh. Giữa người và người không tốt đẹp như đệ đã nghĩ mà sự thật sẽ khắc nghiệt hơn thế nhiều. không phải đối nhân xử thế rộng lòng khoan dung, mà sẽ đấu với nhau đến một mất một còn.”
Mộ Duẫn Hoàng cười với vẻ hồn nhiên, ừ gật đầu, “Đệ biết rồi tỷ tỷ.”
“Phải nhớ học hỏi hoàng tổ phụ nhiều hơn, phải tận hiếu tận tâm đi theo hoàng tổ phụ nhiều hơn nữa đấy.” Bây giờ nàng không còn sức để trông nom hắn cũng không đủ khả năng mang theo hắn cùng đi thân chinh với phụ thân được, nếu không lỡ như cả ba đều bị mưu sát ở ngoài kinh đô, Mộ Kiêu nhất định sẽ toàn thắng.
Mộ Duẫn Hoàng bèn ghẹo Mộ Khanh Hoàng: “Nghe mẫu thân nói tỷ tỷ chỉ sinh sớm hơn đệ có nửa nén hương, ấy thế mà đã ra dáng bà cụ non mà giáo huấn đệ ra trò rồi.”
“Chỉ là muốn tốt cho đệ, không phải giáo huấn đệ.”
Mộ Duẫn Hoàng nhét ô vào tay Mộ Khanh Hoàng, cười nói: “Tỷ tỷ đi nhanh đi, mưa càng lúc càng lớn rồi đấy.”
“Được.” Mộ Khanh Hoàng lại đưa ô nhét lại vào tay Mộ Duẫn Hoàng, lấy tay áo che đầu chạy về phía xe ngựa.
“Tỷ tỷ …” Mộ Duẫn Hoàng đuổi theo hai bước, thấy Mộ Khanh Hoàng và hai nha đầu lên xe ngựa mới dừng bước chân.
Trường Ninh Hầu phủ còn đang chịu tang, sau khi Lục Cửu bị áp về nhà liền không quay lại nữa, nhưng hắn biết rõ Mộ Khanh Hoàng đang làm gì. Cũng chính vì biết rất rõ nên khi nhìn thấy một trận mưa lớn như vậy hắn mới nôn nóng bất an, nhiều lần muốn lao ra ngoài ôm Tiểu Phượng Hoàng của hắn về, nhưng mỗi lần không cầm lòng được hắn đều hung hăng nhéo từng nơi trên người mình, có như vậy mới có thể tỉnh táo trở lại.
Phu thê bọn họ đã bố trí cặn kẽ đến tận bước này, đã gần trong gang tấc, vạn lần cũng không được phép thất bại.
Ngoài cửa, Bạch Cẩm giương ô vội vã đi đến hành lang, thân mình dính nước mưa còn chưa kịp rũ đã đột nhiên bị Lục Cửu kéo lại, vội vàng hỏi, “Nàng đã trở về chưa?”
“Quận chúa đã về Liên Viên rồi.” Bạch Cẩm vội vàng trả lời.
Liên Viên và Trường Ninh Hầu phủ chỉ cách nhau vỏn vẹn có hai con đường, Lục Cửu chỉ bước một bước dài thì đã đến đình viện. hắn bị cơn mưa tầm tã xối lên người được một lát, lại thanh tỉnh chạy trở về, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại tựa như một chú mèo nóng nảy giẫm qua lại trên nóc nhà.
Ngọc Cái từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ xúc động bất an của Lục Cửu mà cũng sốt ruột theo, “Nếu có địa đạo thì tốt rồi …”
“Cái gì cái gì?” Mắt phượng bất chợt sáng lên, Lục Cửu một phen túm lấy vạt áo trước của Ngọc Cái, “Địa đạo? Đúng rồi, có một địa đạo thì tốt rồi, sẽ không sợ bị người khác phát hiện, dù sao Liên Viên cách Hầu phủ cũng không xa có đúng không?”
Bạch Cẩm dở khóc dở cười, “Thế tử gia, vậy chúng ta phải tìm người đến đào à, tìm người tới cũng sẽ để lộ bí mật của chúng ta.”
Lục Cửu đã bị đả động, lập tức xắn tay áo: “Chúng ta tự mình đào!”
Suy nghĩ xoay chuyển một hồi, Lục Cửu đã nghĩ kỹ, “Dù sao hiện tại ta cũng đã bị cha ‘cấm túc’ mà, vậy thì cấm túc ở cái sân nào cũng giống nhau cả mà phải không. Vị trí của võ đường gần với Liên Viên nhất, cứ để tâm phúc của cha là đám người Hồ đại thúc lấy danh nghĩa đến đây trừng trị ta là được, như vậy thì sẽ có thể đào được rồi.”
nói làm là làm, Lục Cửu ngay cả ô cũng không mang theo, lập tức lao ra ngoài tìm Lục Bỉnh.
Tại Liên Viên, sau khi Mộ Khanh Hoàng tắm rửa xong thì bưng canh gừng ngồi ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi rả rích bên tai mà tâm tư thì đã bay đến nơi phu quân và nhi tử ở bên ngoài. không biết lúc này nhi tử của mình đang khóc hay đã ngủ rồi, không biết Lục Cửu có ôm con trai vào lòng hay là đang … nhớ đến nàng.
rõ ràng hai phủ gần nhau như vậy nhưng lại không thể gặp nhau. Ai … ai mà biết được chung quanh Liên Viên và trong Trường Ninh Hầu phủ liệu có bao nhiêu tai mắt đang theo dõi từng nhất cử nhất động của bọn họ chứ.
Trận mưa này cứ cách quãng như thế thêm vài ngày, sự nặng nề trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng vì thế mà tăng lên. Nàng đã lường được ngày phụ thân thân chinh đi tuần tra đường sông Hoàng Hà, hẳn là trốn không thoát.
một tháng sau, Càn Thanh Cung.
Kiến Nguyên Đế ngồi trên ngai vàng, nghênh diện với Thái Tử trước mặt, nói: “Hàng năm tu đê xây bãi, miệng sông Hoàng Hà vẫn luôn bị phá hỏng nặng, lần này đê Hoàng Hà vỡ ngay tại huyện Nguyên Vũ ở Hà Nam, khiến đất đai hai bên bờ đều rơi vào tình trạng ngập lụt, lương thực mất mùa không thể thu hoạch, ngươi hãy thân chinh mang theo ngân khố đi cứu trợ thiên tai. Nếu phát hiện có tham ô nhận hối lộ hay phát sinh tình trạng ăn bớt ăn xén, trẫm cho phép ngươi được quyền tiền trảm hậu tấu.”
Lúc này Thái tử đứng bên dưới đã nghệch mặt ra, trong đầu liền nhớ tới một tháng trước Mộ Khanh Hoàng tiến cung đã nói những lời này với hắn.
“Phụ thân, nếu một tháng sau Hoàng tổ phụ cử cha thay mặt người đi xuất chinh tuần thú Hoàng Hà thật sự ứng nghiệm, xin cha hãy tin tưởng nữ nhi, Yến vương Mộ Kiêu có dã tâm cướp ngôi đoạt vị, đã từ lâu hắn đã vì chuyện này mà dày công tính kế rất nhiều năm rồi.”
không nghe tiếng đáp lại của Thái tử, Kiến Nguyên Đế ngẩng đầu, bắt gặp Thái tử thế mà lại ngẩn người, Kiến Nguyên Đế liền đập mạnh tấu chương xuống bàn, “Thái tử!”
“không, không phải, bẩm phụ hoàng, chỉ là mới vừa rồi nhi tử vừa mới nhớ đến ngoại tôn tử Minh nhi mà thôi.”
Kiến Nguyên Đế cười lạnh một tiếng, “Nhớ đến ngoại tôn là giả, cầu tình cho Triều Dương quận chúa mới là thật. Giờ đây trẫm sẽ không nuông chiều con bé nữa, nhất định phải cho nó một bài học, chỉ phạt nó mới được một tháng đã chịu không nổi rồi sao?”
Thái tử liền cứng họng, ấp úng nói không nên lời.
Điều này càng làm cho quyết định của Kiến Nguyên Đế thêm vững vàng, Kiến Nguyên Đế gạt vấn đề này qua một bên, nói tiếp: “Ngồi trên ngọc liễn của trẫm mà xuất hành, với lại trẫm sẽ để Cố Viêm Sinh thống lĩnh năm ngàn Cẩm y vệ đi theo bảo vệ, ngươi mau đi chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
một đêm trước ngày Thái tử xuất hành, Mộ Khanh Hoàng đang ngồi trên giường thêu một cái áo nhỏ thì đột nhiên nghe thấy có người kêu tên nàng.
“Tiểu Phượng Hoàng.”
Ngón tay ngừng lại, Mộ Khanh Hoàng vừa chậm rãi ngẩng đầu đã bắt gặp phía trên tấm rèm che bỗng nhiên lại ló ra một cái đầu, làm nàng hoảng sợ kim lệch đâm vào ngón tay.
“Có bị đâm trúng không, mau cho ta xem nào.” Lục Cửu vọt tới nhanh như chớp, nắm chặt ngón tay Mộ Khanh Hoàng bỏ vào miệng ngậm.
Mộ Khanh Hoàng vẫn còn hơi mông lung, một lát sau mới hoàn hồn, trên mặt liền không giấu được nụ cười vui sướng, “Sao chàng lại đến đây?”
“Sao lại đến đây chứ!” Mộ Khanh Hoàng căng thẳng đứng phắt dậy, “Lỡ như bị gian tế phát hiện manh mối, sau này đi Bắc Bình nhất định sẽ như dê vào miệng cọp.”
Lục Cửu phủi phủi bụi bặm trên đầu rồi chỉ vào đống đất vụn bên kia, “Đừng lo lắng đừng lo lắng, Tiểu Phượng Hoàng, ta đã đào địa đạo để vào đây, chắc chắn không bị phát hiện đâu.”
Lục Cửu ôm cổ Mộ Khanh Hoàng, “Ta rất nhớ nàng Tiểu Phượng Hoàng, thật sự nhớ nàng không chịu nổi.”
“Chàng, haiz!” Mộ Khanh Hoàng dở khóc dở cười nhưng lại thấy cảm động không thôi. một tháng trời không gặp, giờ đây nàng phải ngắm nhìn hắn thật tỉ mỉ, lồng ngực bất chợt nảy lên một cái. Đây đúng là phu quân của Mộ Khanh Hoàng nàng, đôi mắt thâm đen, mái tóc rối bời thậm chí có chút lôi thôi lếch thếch thế nhưng lại làm tâm nàng thổn thức liên hồi giống như bị bệnh vậy.
“Có phải chàng cũng đào đất hay không?”
“Phải, Tiểu Phượng Hoàng, ta đào cả ngày lẫn đêm, sợ rằng còn chưa kịp nhìn thấy nàng thì nàng đã theo Thái tử đi Hà Nam rồi.”
“Chàng …”
Còn chưa đợi Mộ Khanh Hoàng nói xong, Lục Cửu đã vội thoát xiêm y ngoài, Mộ Khanh Hoàng bất giác đỏ mặt, “Chàng gấp cái gì chứ?”
Lục Cửu cười khằng khặc, xiêm y bên ngoài được cởi xuống lộ ra khối giáp vàng óng ánh bên trong, “Tiểu Phượng Hoàng, Kim Ty nhuyễn giáp (1) này dành cho nàng, nàng mặc ở bên trong thì có thể chống được tên bắn lén, chống được đao thương.”
(1) Kim Ty nhuyễn giáp: Giáp mềm mặc lót bên trong được chế tạo bằng tơ vàng.
Thấy Lục Cửu muốn nhét Kim Ty nhuyễn giáp vào tay mình, Mộ Khanh Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế hai tay che ngực.
Lục Cửu phát giác được chỗ không thích hợp, khẩn trương hỏi, “Tiểu Phượng Hoàng, sao nàng luôn ôm ngực vậy, nàng bệnh sao?”
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu ném nhuyễn giáp xuống đất, xoay người liền ngồi xuống giường, nhưng vẫn che ngực như cũ.
Lục Cửu nóng như lửa đốt, chạy theo nâng mặt Mộ Khanh Hoàng lên: “Tiểu Phượng Hoàng, nàng nói gì đi, có phải nàng bị bệnh không? Ngực nàng bị đau à, ta xoa xoa giúp nàng nhé, không được, hay là gọi Thái y, giờ ta đi gọi Ngọc Khê.”
Mộ Khanh Hoàng kéo tay Lục Cửu, lấy tay hắn đặt lên trước ngực mình, cứ như vậy mà nhìn hắn, “Cửu ca ca, ta có hơi sợ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]