Editor: Diệp Nhược Giai
"Tiểu Phượng Hoàng, mèo không biết bơi đâu, chúng ta mau đi thôi." Lục Cửu liếc mắt nhìn cha con Mộ Kiêu dùng quỷ diện nhân làm đá lót đường để đuổi theo, ôm lấy Mộ Khanh Hoàng nhảy xuống dốc núi. Vách núi khá cao, bên dưới là dòng nước xiết, trong một chớp mắt khi nhảy xuống ấy, Mộ Khanh Hoàng theo bản năng ôm chặt Lục Cửu, đột nhiên nghĩ đến chuyện tự tử vì tình, lại còn là tự tử vì tình cùng với Lục Cửu...
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, gió rít gào bên tai, Mộ Khanh Hoàng cong môi, trong đôi mắt ẩn chứa nét vui vẻ. Nàng cảm thấy, chết vì tình cũng không phải là chuyện gì đáng sợ lắm, nên vòng tay ôm Lục Cửu càng chặt hơn.
“Bùm” một tiếng, khi cơ thể gieo vào làn nước, Mộ Khanh Hoàng cũng không cảm thấy đau, bởi lúc va mạnh vào mặt nước, Lục Cửu đã tự đem thân thể của mình ra để làm đệm cho nàng. Khi làn nước mát lạnh bao bọc cả hai người bọn họ lại, xung quanh chỉ có một màu đen tuyền, Mộ Khanh Hoàng theo bản năng ôm chặt Lục Cửu. Theo quán tính lúc rơi xuống, hai người bọn họ còn chìm sâu dưới đáy nước mất một lúc mới ngoi lên được.
Suốt cả quá trình từ lúc nhảy xuống đến lúc nổi lên trên mặt nước, Lục Cửu chưa từng buông nàng ra.
Nước chảy quá mau, bọn họ chỉ đành phó mặc theo dòng nước xiết, đầu Mộ Khanh Hoàng lúc này trống rỗng, chỉ biết nắm chặt tay Lục Cửu không buông.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu trắng nho nhỏ vọt xuống, Mộ Khanh Hoàng nghe văng vẳng tiếng “meo meo”, ngay sau đó đã thấy Cửu Ngự bị cuốn qua trước mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-doc-phu/2173540/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.